Suy nghĩ về cuộc chiến 17/2/1979

(1) Trước hết, việc gọi cuộc chiến do Trung Quốc gây ra ngày 17/2/1979 là “xung đột biên giới” hay “phản kích tự vệ” như cách họ tuyên truyền cho người dân nước họ, đều là nguỵ biện, lừa dối, vì đó là cuộc ‘chiến tranh xâm lược’ & việc quyết định tiến hành hai cuộc chiến chống Việt Nam trên 2 hướng biên giới là của một nhóm lãnh đạo cực đoan trong Đảng Cộng sản Trung Quốc thời điểm bấy giờ, chứ không phải mong muốn hay ý chí của nhân dân Trung Quốc… (tên gọi thấy giống hệt như cách Nga gọi cuộc xâm lược của mình bằng tên ‘chiến dịch quân sự đặc biệt’ hiện giờ !).

(2) Cũng cần phải nhận thấy sự thực là từ sau năm 1975 đã có những chính sách sai, nóng vội (cải tạo tư sản, đổi tiền) rồi để xảy ra vấn đề “nạn kiều” rất nhức nhối giữa quan hệ hai nước (đã có hàng vạn người Trung Quốc bị buộc phải rời khỏi Việt Nam vì nhiều nguyên nhân) & việc đánh giá về viện trợ của Trung Quốc đã không được xử lý một cách khéo léo (như lòng biết ơn, đề cao, có trước có sau, vấn đề này cũng thấy có trong nguyên nhân cuộc chiến Nga vs Ucraina 24/2/2022 & nay nếu không có viện trợ của NATO, thì Ucraina ra sao ?).

(3) Thực chất cuộc chiến mà Khmer Đỏ tiến hành chống Việt Nam ở biên giới tây nam và cuộc chiến do Đặng Tiểu Bình phát động ở biên giới phía bắc thực ra chỉ là một, vậy mà đến ngày 17 tháng 2 năm 1979, khi Trung Quốc đã cất quân tiến đánh toàn tuyến biên giới phía Bắc Việt Nam – Ở Miền Bắc chỉ còn Quân đoàn 1 (chủ yếu là các đơn vị dự bị làm nhiệm vụ phòng thủ, nhưng là để đề phòng với Mỹ chứ không phải Trung Quốc !. VN có 4 quân đoàn chủ lực thì điều 3 quân đoàn trang bị mạnh tập trung đối phó với tập đoàn diệt chủng Pol Pot – Ieng Sary) nghĩa là việc tình báo và dự báo chiến lược bị bất ngờ lớn hoặc sai sót trầm trọng & trong công tác tham mưu tổ chức bố trí lực lượng cũng có vấn đề không chỉ là chủ quan yếu kém.

(4) Quá khứ nên để lại nhưng không được lãng quên – không được quên những tội ác chiến tranh của quân đội Trung Quốc (như vụ thảm sát 43 phụ nữ và trẻ em ở Tông Chúp, tỉnh Cao Bằng). …) cũng như sự hy sinh của quân đội ta trong hai cuộc chiến tranh biên giới đó, không chỉ để căm thù, tôn vinh mà còn để nhắc nhở các thế hệ mai sau về những tổn thất không thể bù đắp được của chiến tranh, luôn đề cao cảnh giác, không mù quáng dẫn dắt nhân dân ta vào một cuộc chiến tranh mới, có thể xảy ra giữa các thế lực thù địch trong thế giới ngày nay.

(5) Ngày nay, những tranh chấp do lịch sử để lại, như Trung Quốc sáp nhập quần đảo Hoàng Sa năm 1974 và gây ra vụ thảm sát Gạc Ma năm 1988 để sáp nhập một phần quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền hợp pháp của Việt Nam, sẽ phải từng bước giải quyết, tìm cách giải quyết bằng các biện pháp hòa bình phù hợp với luật pháp quốc tế. Trong lịch sử quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc, cha ông ta đã từng đàm phán thành công với triều đình nhà Tống ở Trung Quốc để trả lại đất đai mà họ đã chiếm được từ Đại Việt dưới thời vua Lý Nhân Tông. Cha ông đã lấy lại được lãnh thổ đã mất nhờ sự giao tiếp khéo léo của những người được triều đình giao phó. Nhưng nền tảng cho thắng lợi đó phải là thế và lực của một đất nước thái bình thịnh trị chứ không phải một nước nhỏ yếu. Biết rằng Hoàng Sa, một phần của Trường Sa là máu thịt của Tổ quốc Việt Nam đang nằm trong tay Trung Quốc và một số nước khác, con cháu chúng ta không bao giờ quên nghĩa vụ phải lấy lại, nhưng không phải bây giờ, không phải bằng vũ lực.

Thinking about the war February 17, 1979

(1) First of all, calling the war caused by China on February 17, 1979 as a “border conflict” or a “self-defensive counterattack” as they propagate to their people, are all fallacious and deceitful, because it was a ‘war of aggression’ & the decision to wage two wars against Vietnam on two sides of the border was made by a group of extremist leaders in the Chinese Communist Party at that time, not the will or will of the Chinese people… (the name sounds exactly like how Russia calls its invasion by its current ‘special military operation’ name!).

(2) It is also necessary to recognize the fact that since 1975, there have been wrong and hasty policies (bourgeois re-education, money exchange) and then there has been a very painful “overseas” problem between the two countries’ relations (there are tens of thousands of Chinese who were forced to leave Vietnam for various reasons) & the assessment of China’s aid was not handled skillfully (such as gratitude, appreciation, prioritization), this problem is also found in the cause of the war between Russia and Ukraine (February 24, 2022 & now without NATO’s aid, what happens to Ukraine?).

(3) In fact, the war that the Khmer Rouge waged against Vietnam on the southwestern border and the war waged by Deng Xiaoping on the northern border were actually one, but on February 17, 1979, when China deployed troops to attack the entire northern border of Vietnam – In the North there was only 1st Army Corps (mainly reserve units for defensive duty, but to be wary of the US, not China! Vietnam has 4 main corps, so it sends 3 well-equipped corps to focus on dealing with the genocidal group Pol Pot – Ieng Sary), which means that intelligence and strategic forecasting are greatly surprised or seriously flawed. & in the work of advising and organizing forces, there is also a problem that is not only subjective and weak.

(4) The past should be left behind but not forgotten – war crimes committed by the Chinese military must not be forgotten (such as the massacre of 43 women and children in Tong Chup, Cao Bang province). …) as well as the sacrifices of our army in those two border wars not only to hate and honor but also to remind future generations of the irreparable losses of war, always high vigilance, do not blindly lead our people into a new war, which may occur between hostile forces in today’s world.

(5) Today, disputes left by history, such as China annexing the Paracel Islands in 1974 and causing the Gac Ma massacre in 1988 to annex part of the Spratly archipelago under its legal sovereignty mine. The law of Vietnam, will have to be resolved step by step, seeking to settle it by peaceful means in accordance with international law. In the history of relations between Vietnam and China, his father once successfully negotiated with the Song court in China to return the land they had captured from Dai Viet under King Ly Nhan Tong. His father regained his lost territory thanks to the skillful communication of those entrusted by the court. But the foundation for that victory must be the position and strength of a peaceful and prosperous country, not a small and weak country. Knowing that the Paracels, a part of the Spratlys that are the flesh and blood of the Vietnamese Fatherland, are in the hands of China and some other countries, our children and grandchildren will never forget the obligation to take it back, but not now, not by force.

ChatGPT

Chat_Bot_Chatbot-AI & ChatGPT

Thiên hạ đang ‘sôi’ với ChatGPT ~ hiểu về nó một cách dễ và ngắn gọn nhất cần biết 5 (năm) chủ đề nêu dưới đây:

(*) Chat: chuyện phiếm, chuyện thân thuộc, tán gẫu…

(*) Bot: hay robot mạng là các ứng dụng phần mềm chạy các tác vụ tự động hóa trên mạng. Thông thường, bot thực hiện các tác vụ đơn giản và có cấu trúc lặp đi lặp lại với một tần suất cao hơn nhiều so với khả năng của con người.

(*) Chatbot: là một chương trình máy tính tương tác với người dùng bằng ngôn ngữ tự nhiên dưới một giao diện đơn giản, âm thanh hoặc dưới dạng tin nhắn.

(*) AI: AI là viết tắt của từ Artifical Intelligence hay được gọi là trí thông minh nhân tạo. Là công nghệ mô phỏng các quá trình suy nghĩ và học tập của con người cho máy móc, đặc biệt là các hệ thống máy tính. Các quá trình này bao gồm việc học tập, lập luận, và tự sửa lỗi. Các ứng dụng đặc biệt của AI bao gồm các hệ thống chuyên gia, nhận dạng tiếng nói và thị giác máy tính (nhận diện khuôn mặt, vật thể hoặc chữ viết).
AI thực sự đã và đang hiện diện mọi nơi như việc nhận diện qua vân tay, khuôn mặt khi bạn mở máy điện thoại của mình (khác với IA – Information Assurance là Đảm bảo thông tin).

(*) ChatGPT (viết tắt của Chat Generative Pre-training Transformer / Generative – sáng tạo; Pre-training – tập huấn trước; Transformer – người biến đổi) là một chatbot được điều khiển bởi công nghệ AI (do Công ty OpenAI phát triển. Công cụ này được ra mắt công chúng lần đầu vào tháng 11 năm 2022).
Công cụ xử lý ngôn ngữ này có một khả năng đáng chú ý là tương tác ở dạng đối thoại đàm thoại và đưa ra những phản hồi có vẻ giống con người một cách đáng ngạc nhiên. Mô hình ngôn ngữ này có thể trả lời các câu hỏi, hỗ trợ bạn thực hiện các tác vụ như soạn email, viết luận, làm thơ, tạo tác ngôn ngữ lập trình…

PS: riêng tôi nghĩ có thêm app này là nối thêm tay như khi ta có google, email, zoom, zalo, twitter…vậy thôi & sau cơn sốt lại hạ nhiệt từ từ không việc gì phải cấm!. Còn AI trong Y hoc (MAI) thì đã và đang viết trong nhiều bài ở hệ thống WordPress HOCMASTER này.

NHIỀU CA MỔ TƯỞNG LÀ ‘DỄ’ MÀ GÂY MÊ HỒI SỨC LẠI LUÔN ‘KHÓ’.

Bài viết này giúp các sinh viên y đa khoa hình dung người gây mê làm gì với một ca mổ nội soi hay gặp, và những khó khăn cũng rất hay gặp với người bác sĩ gây mê (nội dung bài cũng giúp cả ekip phẫu thuật cũng như thân nhân và bệnh nhân hình dung việc đảm bảo để an toàn cho ca mổ nó như thế nào…).

  • The simulation operating room

Gây mê khó là gì? 

Hầu hết mọi người không biết bác sĩ gây mê làm gì. Nhiều người tưởng tượng công việc của bác sĩ gây mê chỉ là cung cấp cho bệnh nhân một ít “khí” để giữ cho bệnh nhân ngủ, trong khi bác sĩ phẫu thuật (bác sĩ thực sự) chữa bệnh cho bệnh nhân. Tưởng tượng này đơn giản hóa quá mức và khá sai lầm trong thực tế !. 

Bác sĩ gây mê là người chịu trách nhiệm chăm sóc y tế, bảo đảm an toàn cho bạn cả trước, trong và sau khi phẫu thuật.  Hãy cùng xem xét những thách thức của một ca gây mê khó: phẫu thuật bụng khẩn cấp cho một bệnh nhân mắc bệnh tim.

Đơn cử ông Do là một người đàn ông 58 tuổi bị viêm túi mật cấp tính, cần phải cắt bỏ túi mật. Trong 24 giờ qua, ông Do bị sốt và đau cấp tính vùng hạ sườn phải. Bác sĩ phẫu thuật tổng quát của anh ấy khuyên nên phẫu thuật càng sớm càng tốt. Tiền sử bệnh lý của ông Do dương tính với bệnh béo phì (cao 1,8m, nặng 109 kg, BMI=32,5/ Béo phì độ 2), bệnh động mạch vành và tiền sử đau thắt ngực ổn định.

CÔNG TÁC TRƯỚC KHI PHẪU THUẬT: 

Bác sĩ gây mê A xem xét bệnh án và biết rằng ông Do đã từng bị đau ngực (đau thắt ngực) khi tập thể dục trong hai năm qua. Bác sĩ tim mạch đã thông tim cho ông cách đây một năm và phát hiện ra rằng ông Do bị hẹp động mạch vành. Các mạch máu bị hẹp của ông quá nhỏ để điều trị bằng stent mạch vành, và ông Do chỉ được điều trị bằng thuốc cho chứng đau thắt ngực của mình, dưới dạng thuốc isosorbide nitrat, diltiazem (thuốc chẹn kênh canxi) và viên nitroglycerin khi cần để giảm đau ngực. 

Ông Do đang uống một viên nitroglycerin khoảng một lần một tuần. Chế độ y tế này đã có hiệu quả trong việc tránh đau thắt ngực không ổn định và ngăn ngừa các cơn đau tim. Ông Do cũng dùng atorvastatin (Lipitor) để kiểm soát chứng tăng cholesterol máu của mình. 
Bác sĩ A nói chuyện với bác sĩ tim mạch và đặt hai câu hỏi: “Có cần xét nghiệm chẩn đoán nào khác trước khi phẫu thuật không, và có biện pháp điều trị nào khác cần thiết trước khi phẫu thuật không?” Bác sĩ tim mạch trả lời rằng chỉ định siêu âm tim trước phẫu thuật và anh ta yêu cầu xét nghiệm. 
Siêu âm tim cho thấy tim của ông Do đang co bóp bình thường (đẩy ra 60% thể tích của nó sau mỗi nhịp đập). Bác sĩ tim mạch cũng đo nồng độ troponin trong máu của bệnh nhân. Nồng độ troponin tăng cao khi bệnh nhân bị đau tim cấp tính. Mức troponin của ông Do nằm trong giới hạn bình thường, do đó không có tổn thương tim nào xảy ra cho đến nay. 
Về can thiệp điều trị, bác sĩ tim mạch khuyên nên truyền nitroglycerin liên tục để giúp ngăn ngừa thiếu máu cơ tim/tổn thương do đau tim trong quá trình gây mê. 

Một máy gây mê, với màn hình theo dõi các dấu hiệu sinh tồn ở bên trái và màn hình máy tính hồ sơ bệnh án điện tử ở bên phải.

Dr A gặp ông Do và phỏng vấn ông ngay trước mê mổ cấp cứu. Ông Do hiện đang bị đau bụng dữ dội vừa phải, buồn nôn, sốt và ớn lạnh. Ông ấy không bị đau ngực trong hai tuần qua, và không bị khó thở. Các dấu hiệu sinh tồn của ông ấy là nhịp tim = 100, HA = 150/80, nhịp thở = 20 nhịp thở/phút, độ bão hòa oxy 95% ở không khí trong phòng và nhiệt độ 37,8 độ C. Bác sĩ A kiểm tra bệnh nhân và thấy rằng đường thở trông bình thường, phổi trong, tiếng tim bình thường và bụng mềm trên vùng túi mật. Bác sĩ A giải thích kế hoạch gây mê toàn thân cho ông Do và thông báo cho bệnh nhân rằng nguy cơ biến chứng tim của ông đối với ca phẫu thuật cấp tính này cao hơn mức trung bình do tiền sử bệnh tim trước đây. 

TRONG PHÒNG MỔ: 

Ông Do sẽ ngủ trong ca phẫu thuật, và bác sĩ A sẽ có mặt suốt thời gian đó. Ông Do đang có sẵn đường truyền tĩnh mạch (IV) ở cánh tay trái. Trước khi phẫu thuật, bác sĩ A gây an thần cho bệnh nhân bằng 2 mg midazolam IV (Versed) một loại thuốc giảm lo âu benzodiazepine và 100 microgam fentanyl IV, một chất gây nghiện.  

Sau đó, anh ta luồn một ống thông thứ hai vào động mạch quay của bệnh nhân ở vị trí trên cổ tay phải.

Đường động mạch này được kết nối với màn hình điện tử để hiển thị sóng huyết áp và giá trị huyết áp liên tục trong suốt quá trình gây mê. Bác sĩ A dán năm miếng dán theo dõi điện tâm đồ lên ngực bệnh nhân và một máy đo oxy xung trên ngón tay thứ ba của bàn tay phải bệnh nhân. Bác sĩ A ghi chú trước khi gây mê các dấu hiệu sinh tồn là nhịp tim = 80 lần/phút, huyết áp (HA) = 130/80, và độ bão hòa oxy = 96% khi thở khí phòng, tăng lên 100% khi thở oxy qua mặt nạ.

Sau khi bệnh nhân thở oxy qua mặt nạ trong hai phút, bác sĩ A thực hiện khởi mê nhanh theo trình tự bằng cách tiêm propofol (một loại thuốc ngủ có tác dụng thôi miên) và succinylcholine (một loại thuốc làm liệt cơ) vào đường tĩnh mạch. Y tá trong phòng mổ phụ giúp ấn sụn nhẫn ở cổ của ông Do xuống để nén thực quản và ngăn không cho bất kỳ chất gì trong dạ dày trào ngược lên đường thở. 

Mười giây sau khi tiêm propofol, bệnh nhân ngủ. Bốn mươi giây sau khi tiêm succinylcholine, bệnh nhân bị liệt cơ. Tại thời điểm này, bác sĩ A đưa ống soi thanh quản vào miệng bệnh nhân và hình dung dây thanh âm của bệnh nhân và lỗ vào thanh quản hoặc khí quản.

Dưới sự quan sát trực tiếp, bác sĩ A đưa một ống nội khí quản bằng nhựa rỗng (ống ET) vào khí quản của bệnh nhân, sau đó rút ống soi thanh quản ra. Vòng bít ở đầu xa của ống ET nằm ngay bên dưới dây thanh âm, và bác sĩ A bơm 3 ml không khí vào vòng bít để thổi phồng nó và cố định ống bằng một miếng bịt ngang với khí quản. 

Sau đó, bác sĩ A sử dụng thiết bị máy gây mê của mình để ép hơi thở qua ống ET vào phổi và lắng nghe cả hai bên ngực của ông Do bằng ống nghe để ghi lại âm thanh hơi thở có ở cả hai phổi. Bác sĩ A liếc nhìn màn hình theo dõi gây mê của mình, bao gồm một hàng cho carbon dioxide được phát hiện trong khí thở ra. Màn hình điều khiển theo dõi một sóng vuông so với thời gian, cho biết quá trình thông khí carbon dioxide (CO 2 ) hiện đang diễn ra ra khỏi phổi với mỗi lần thông khí. 

Bác sĩ A cố định ống ET vào môi trên bằng băng dính, vì vậy ống thở quan trọng không thể bị tuột ra trong quá trình phẫu thuật. Anh ta đặt máy thở để đưa một thể tích 800 ml vào phổi, chín lần mỗi phút. Anh ta đặt hỗn hợp khí hít vào là 50% oxy và 50% không khí, với nồng độ oxy thu được là 60% oxy. Dr A bật thiết bị hóa hơi Sevoflurane vào thời điểm này, thiết bị này sẽ giải phóng hơi Sevoflurane nồng độ 1,5% vào hỗn hợp khí thở. 

Bộ hóa hơi Sevoflurane (xem núm màu vàng) trên máy gây mê

Sevoflurane, một loại thuốc gây mê toàn thân dạng hít mạnh, đi từ phổi qua dòng máu đến não của bệnh nhân, nơi các phân tử sevoflurane di chuyển từ dòng máu vào não. Việc cung cấp liên tục các phân tử sevoflurane này đến não đảm bảo cả giấc ngủ và chứng quên. Bác sĩ A tiêm một liều 40 miligam rocuronium vào tĩnh mạch, một loại thuốc làm liệt cơ thứ hai sẽ khiến bệnh nhân bất động trong khoảng 30-40 phút.

Bác sĩ A chuẩn bị bắt đầu một đường truyền tĩnh mạch trung tâm vào tĩnh mạch cảnh trong bên phải. Anh ta chuẩn bị bên phải cổ của bệnh nhân bằng xà phòng i-ốt Betadine và quấn cổ bên phải bằng khăn vô trùng. Anh ta đặt một đầu dò trên cổ bệnh nhân từ một thiết bị gọi là máy siêu âm. Máy siêu âm phản xạ sóng âm từ nội dung bên trong cổ và tạo ra hình ảnh đen trắng hai chiều của các tĩnh mạch, động mạch, cơ và dây thần kinh được tìm thấy ở đó. 

Bác sĩ A đâm một cây kim vào tĩnh mạch cảnh bên phải dưới hình ảnh siêu âm, sau đó luồn một sợi dây qua kim vào lòng (trung tâm) của tĩnh mạch. Vài giây sau, bác sĩ A trượt một ống thông tĩnh mạch rỗng qua dây dài 14 cm vào trung tâm của tĩnh mạch cảnh trong bên phải. 

Bác sĩ A tháo dây và kết nối ống nhỏ giọt tĩnh mạch với ống thông trung tâm. Sau đó, anh ta kết nối một giọt nitroglycerin đã chuẩn bị trước với một vòi khóa nằm trên đường truyền IV trung tâm, và bật một máy đã được lập trình sẵn để truyền liên tục một lượng nhỏ nitroglycerin vào tĩnh mạch cảnh trong của bệnh nhân.

Bác sĩ A lùi lại và kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân. Huyết áp là 100/50. Máy tính của máy đo huyết áp tính toán huyết áp động mạch trung bình (MAP) là ((2 X huyết áp tâm trương) + huyết áp tâm thu)/tất cả chia cho 3. Do đó, huyết áp động mạch trung bình là ((2 X 100) + 50)/chia cho 3 = 250/3, hay 83. 

Phạm vi huyết áp trung bình mong muốn cho trường hợp này sẽ là từ 65-90, và nhiệm vụ của bác sĩ A là kiểm soát huyết áp trong phạm vi này. Nhịp tim là 60 nhịp mỗi phút và nhiệm vụ của Dr A là giữ cho nhịp tim không quá cao hoặc quá thấp (60 – 80 nhịp mỗi phút là mục tiêu mong muốn). Độ bão hòa oxy là 100%, và nhiệm vụ của Dr A là giữ cho độ bão hòa oxy, hay O 2 sat, nằm trong khoảng 90-100%.

Bác sĩ A tiêm một liều kháng sinh tiêm tĩnh mạch trước khi rạch phẫu thuật, đồng thời tiêm hai loại thuốc chống buồn nôn tiêm tĩnh mạch, ondansetron (Zofran) và metoclopropamide (Reglan) để dự phòng. Anh ta băng kín mắt bệnh nhân để giác mạc không bị khô và trầy xước bất cứ lúc nào trong quá trình phẫu thuật.  

Bác sĩ A đưa một ống thông dạ dày qua miệng vào dạ dày của bệnh nhân và hút mọi chất chứa trong dạ dày ra ngoài. Anh ta đưa một đầu dò nhiệt độ vào mũi bệnh nhân và kết nối nó với máy theo dõi nhiệt độ. Anh ta hỗ trợ các y tá định vị và đệm cánh tay của bệnh nhân sát hai bên bụng. Sau đó, anh ta quấn một chiếc chăn Bair Hugger bằng nhựa lên phần ngực trên và đầu của bệnh nhân, đồng thời kết nối một thiết bị Bair Hugger để thổi không khí nóng qua túi để làm ấm bệnh nhân nếu cần trong quá trình gây mê. 

Bây giờ bệnh nhân đã sẵn sàng để bắt đầu phẫu thuật.

Một y tá chuẩn bị vùng bụng bằng cách bôi dung dịch sát trùng lên da. Kỹ thuật viên chà và bác sĩ phẫu thuật treo các thanh chắn bằng giấy vô trùng lên chu vi của bụng, cũng như một thanh chắn dọc bằng giấy vô trùng (màn hình ether) giữa bác sĩ gây mê và vị trí phẫu thuật bụng. 

Bác sĩ phẫu thuật gọi Thời gian chờ, tại thời điểm đó, nhân viên phòng mổ sẽ xem xét tên bệnh nhân, cuộc phẫu thuật đã lên kế hoạch, tình trạng dị ứng của bệnh nhân và thời gian ước tính cho cuộc phẫu thuật. 

Khi mọi thứ đã được chấp nhận, bác sĩ phẫu thuật bắt đầu phẫu thuật. Hầu như tất cả các ca cắt bỏ túi mật đều được thực hiện thông qua phương pháp nội soi mà không cần mở bụng. Bác sĩ phẫu thuật đưa một trocar sắc nhọn vào bụng, loại bỏ lõi trung tâm của thiết bị này, sau đó bơm khí carbon dioxide qua thiết bị vào bên trong bụng. 

Sau khi phần bên trong bụng được mở rộng như một quả bóng bay, một dụng cụ có camera ở đầu sẽ được đưa vào bụng và hình ảnh hai chiều của phần bên trong bụng được xem trên nhiều màn hình video. Bác sĩ phẫu thuật rạch nhiều vết nhỏ và đưa thêm các dụng cụ phẫu thuật vào bên trong bụng.

Sự kích thích của các vết rạch phẫu thuật làm cho huyết áp tăng lên. Áp suất động mạch trung bình (MAP) tăng từ 70 lên 95. Bác sĩ A tăng cường thuốc mê bằng cách tiêm thêm hai ml (100 microgam) fentanyl IV, đưa MAP trở lại 80 trong vòng hai phút. Việc bơm khí carbon dioxide vào bụng cũng kích thích, bởi vì nó kéo căng niêm mạc bụng (phúc mạc), và MAP lại tăng lên 95. 

Lần này bác sĩ A tăng tốc độ truyền nhỏ giọt nitroglycerin. Nitroglycerin làm giãn các mạch máu tĩnh mạch trong cơ thể làm giảm huyết áp, đồng thời làm giãn các động mạch vành. Anh ấy cũng bắt đầu truyền liên tục propofol qua máy bơm tĩnh mạch để tăng nồng độ thuốc mê và hạ huyết áp hơn nữa. MAP giảm xuống 80 một lần nữa.

Phẫu thuật viên yêu cầu nghiêng bàn mổ sao cho đầu bệnh nhân cao hơn chân, nửa người bên phải cao hơn bên trái. Dr A hoàn thành việc định vị này bằng cách ấn các nút trên bảng điều khiển. 

Mục đích của việc định vị này là để trọng lực di chuyển ruột và các thành phần trong ổ bụng xuống dưới về phía chân bệnh nhân và về phía bên trái, nhờ đó làm rõ khu vực túi mật ở góc phần tư phía trên bên phải của bụng. 

Có những hậu quả về huyết động (huyết áp và nhịp tim) đối với sự thay đổi tư thế này. MAP giảm xuống 55 và nhịp tim giảm xuống 55. Bác sĩ A điều trị tình trạng giảm nhịp tim bằng cách tiêm atropine vào tĩnh mạch, một loại thuốc kháng cholinergic ngăn chặn nhịp tim chậm và nhịp tim tăng trở lại 65. Anh ấy chọn điều trị MAP thấp bằng cách tiêm một lượng nhỏ (5 miligam) thuốc gọi là ephedrine, có tác dụng làm tăng cả huyết áp và nhịp tim. MAP trở về 70.

Chảy máu rất ít trong quá trình cắt bỏ túi mật và bác sĩ phẫu thuật có kinh nghiệm hoàn thành ca phẫu thuật trong khoảng 45 phút. Trong thời gian này, bác sĩ A tiếp tục gây mê duy trì bằng sevoflurane và propofol, đồng thời tiêm thêm liều thuốc làm liệt cơ rocuronium 20 miligam (để giữ cho bệnh nhân bị liệt cơ) và chất gây mê fentanyl 100 microgam (để giảm đau liên tục).

Khi các bác sĩ phẫu thuật đóng những vết rạch cuối cùng, bác sĩ A sẽ rút ống thông dạ dày qua miệng và loại bỏ thuốc gây mê. Ngừng truyền propofol. Ngưng cho Sevoflurane. Bàn phòng mổ được trả về vị trí bằng phẳng. Tình trạng liệt cơ do rocuronium được đảo ngược bằng cách tiêm IV một loại thuốc gọi là sugammadex. Khi thuốc mê nhẹ đi, huyết áp và nhịp tim có thể dự đoán được sẽ tăng lên, khi cơ thể bệnh nhân bắt đầu cảm nhận được sự kích thích của ống thở trong khí quản và cảm giác của việc sửa chữa phẫu thuật đã hoàn thành. Sau khi bệnh nhân đủ tỉnh táo để tự thở, bác sĩ A sẽ tháo ống ET và đặt mặt nạ dưỡng khí lên mũi và miệng của bệnh nhân. 

Tất cả các biện pháp chăm sóc tích cực là một nỗ lực để duy trì Đường thở-Thở-Lưu thông, theo thứ tự đó. Bác sĩ A xác nhận rằng đường thở của bệnh nhân được thông thoáng trong trường hợp không có ống ET và bệnh nhân đang thở đầy đủ. 

Bác sĩ A kiểm tra lại các dấu hiệu sinh tồn và thấy rằng độ bão hòa oxy là 98%, nhịp tim là 110 và MAP là 110. Nhịp tim và huyết áp tăng cao là nguy hiểm đối với bệnh động mạch vành đã biết của bệnh nhân này. Nhịp tim tăng cao làm tăng mức tiêu thụ oxy của tim và giảm thời gian lấp đầy động mạch vành giữa các nhịp đập. Huyết áp tăng cao cũng làm tăng mức tiêu thụ oxy của tim và khiến bệnh nhân có nguy cơ bị tổn thương tim hoặc đau tim cao hơn. Bác sĩ A điều trị cả nhịp tim và huyết áp tăng cao bằng cách tiêm 10 miligam labetalol (một loại thuốc chẹn beta tiêm tĩnh mạch) giúp giảm nhịp tim xuống 90 và hạ MAP xuống 90 trong vòng hai phút. Liều IV labetalol thứ hai đưa nhịp tim xuống 70 và MAP xuống 80 trong vòng hai phút nữa. Tại thời điểm này Dr. A hài lòng rằng bệnh nhân đã ổn định và nhân viên chuẩn bị chuyển bệnh nhân đến đơn vị chăm sóc sau gây mê (PACU). Một chiếc giường bệnh được đặt ở bên cạnh bàn mổ và các màn hình được ngắt kết nối với bệnh nhân. 

Hộ lý, y tá và bác sĩ trượt một thiết bị lăn bên dưới bệnh nhân, và đếm đến ba, họ lăn bệnh nhân lên giường bệnh. Bác sĩ A đeo mặt nạ dưỡng khí trên mặt bệnh nhân, nâng đầu bệnh nhân lên 30 độ và đảm bảo đường truyền IV, đường truyền động mạch và các ống dẫn truyền tĩnh mạch cảnh bên trong đều còn nguyên vẹn và không bị rối để chuyển đến PACU. Việc truyền nitroglycerin cơ bản được tiếp tục xuyên suốt, theo yêu cầu của bác sĩ tim mạch.

SAU GÂY MÊ: 

Trong PACU, các y tá kết nối lại bệnh nhân với các thiết bị theo dõi tương tự được đeo trong quá trình gây mê. Một y tá đã đăng ký đích thân chăm sóc bệnh nhân trong PACU. Bác sĩ gây mê viết tất cả các đơn thuốc giảm đau, thuốc trợ tim và thuốc chống buồn nôn.

Bệnh nhân sẽ ở trong PACU khoảng một giờ, trước khi được chuyển đến đơn vị chăm sóc đặc biệt (ICU) để tiếp tục theo dõi các dấu hiệu sinh tồn, tình trạng tim và tiếp tục sử dụng nitroglycerin IV. Sau khi bệnh nhân được chuyển đến ICU, bác sĩ A sẽ liên hệ với cả nhóm ICU và bác sĩ tim mạch và giao trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân cho họ. Trong ICU, bác sĩ tim mạch yêu cầu nồng độ troponin một lần nữa, để xác định xem bệnh nhân có bị đau tim trong khi phẫu thuật hay không. Nồng độ troponin được phát hiện là thấp, cho thấy không có tổn thương tim nào xảy ra. Bệnh nhân thức dậy trong trạng thái hài lòng, hết đau bụng. Các dấu hiệu sinh tồn của ông vẫn bình thường.

Đơn vị chăm sóc sau gây mê (PACU)

Vào ngày hôm sau, bệnh nhân ngừng truyền nitroglycerin, ngừng điều trị bằng oxy và anh ta được chuyển về giường bệnh sau phẫu thuật. Vào ngày hôm sau anh ấy xuất viện về nhà.

Phần này mô tả những gì bác sĩ gây mê thực hiện khi thực hiện một ca gây mê khó vừa phải. Phẫu thuật túi mật không phải là không có rủi ro và không phải tất cả các ca phẫu thuật túi mật đều kết thúc tốt đẹp. Trong 5-10% ca phẫu thuật cắt túi mật nội soi, những khó khăn về kỹ thuật giải phẫu buộc phẫu thuật viên phải chuyển sang phương pháp mổ hở đòi hỏi đường rạch lớn hơn và gây đau nhiều hơn sau mổ.

Vị trí phẫu thuật mở cắt túi mật

Như trong bất kỳ cuộc phẫu thuật trong ổ bụng nào, phẫu thuật cắt túi mật có thể dẫn đến các biến chứng phẫu thuật như:

  • Nhiễm trùng
  • Chảy máu
  • Sưng tấy
  • Rò rỉ mật
  • Tổn thương ống mật
  • Tổn thương ruột hoặc mạch máu

Phẫu thuật túi mật nội soi có thể dẫn đến các biến chứng y tế sau phẫu thuật như đau tim, nhiễm trùng huyết, viêm phổi, thuyên tắc phổi (cục máu đông ở phổi) hoặc hiếm là tử vong. (Năm 1987, biểu tượng nhạc pop Andy Warhol, 58 tuổi, qua đời chỉ vài giờ sau ca phẫu thuật cắt túi mật tại một bệnh viện nổi tiếng ở Thành phố New York).  Không ai từng tiết lộ điều gì đã xảy ra trong trường hợp của ông Warhol, nhưng những thử thách trong gây mê cho ca phẫu thuật đó là tương tự như những gì đã nêu ở trên. 

Đây là những gì một bác sĩ gây mê làm. Bác sĩ bác sĩ gây mê của bạn không phải là “người sử dụng khí ga”. Bác sĩ gây mê của bạn là người bảo vệ bạn khi bạn bất tỉnh và tính mạng đang đi theo con dao mổ. Trong khi bác sĩ phẫu thuật của bạn chăm sóc vết mổ, bác sĩ gây mê của bạn sẽ chăm sóc tim, não, phổi và phần còn lại của cơ thể bạn. . . trước, trong và sau khi phẫu thuật của bạn.

MƯỜI TIẾN BỘ QUAN TRỌNG NHẤT CỦA NGÀNH GÂY MÊ TRONG THẬP KỶ 2010-2020

Mười tiến bộ quan trọng nhất trong gây mê của thập kỷ qua, 2010 – 2020 là gì?:

  • 1. Sugammadex . 

Sugammadex là một loại thuốc tiêm tĩnh mạch có tác dụng đảo ngược tình trạng liệt cơ của rocuronium (loại thuốc liệt cơ được sử dụng phổ biến nhất) trong khoảng một phút. Sugammadex đã thay thế phương pháp tiêm kết hợp neostigmine và glycopyrrolate đã tồn tại hàng thập kỷ qua để đảo ngược tình trạng liệt cơ. Neostigmine và glycopyrrolate có tác dụng chậm (thời gian chờ lên đến chín phút) và không thể đảo ngược tình trạng liệt cơ nếu không có hiện tượng co giật trên máy theo dõi kích thích thần kinh. Sugammadex đã được FDA chấp thuận vào tháng 12 năm 2015 và việc thực hành phẫu thuật gây liệt cơ cho bệnh nhân bằng hóa chất và đảo ngược tình trạng liệt cơ của họ đã vĩnh viễn thay đổi. Liều hoá giải thông thường là 4mg/kg. Ngoài ra, 16 mg/kg sugammadex IV có thể đảo ngược liều rocuronium đặt nội khí quản, điều này làm cho rocuronium có thể đảo ngược nhanh hơn so với succinylcholine để đặt nội khí quản theo trình tự nhanh. Sugammadex không rẻ (giá 100 đô la cho mỗi lọ 200 mg), nhưng vì có sẵn sugammadex nên không bác sĩ gây mê nào được để bệnh nhân tỉnh táo và vẫn bị liệt khi kết thúc gây mê. Một bước tiến tuyệt vời. 

  • 2. Quản lý bệnh nhân COVID cấp tính . 
     

Trong một khung thời gian ngắn đòi hỏi khắt khe, các bác sĩ gây mê và các bác sĩ chăm sóc tích cực khác đã phát triển các biện pháp an toàn để đặt nội khí quản cho bệnh nhân COVID và quản lý các hệ thống cơ quan bị suy của họ trong quá trình nhập viện vào khoa chăm sóc đặc biệt. Bởi vì mọi bệnh nhân COVID bị bệnh nặng cuối cùng đều phải thở máy, nên vai trò của bác sĩ gây mê trong việc đặt ống nội khí quản một cách an toàn và giúp kiểm soát tình trạng suy hô hấp trong môi trường ICU là vô giá. Ngoài ra, sự ủng hộ của Hiệp hội bác sĩ gây mê Hoa Kỳ đối với tiêu chuẩn mà mọi bệnh nhân phẫu thuật tự chọn phải thực hiện xét nghiệm COVID trước phẫu thuật là rất quan trọng. Các tài liệu y khoa ủng hộ thực tế là bệnh nhân COVID có nhiều biến chứng hơn sau khi gây mê và phẫu thuật. Bệnh nhân nhiễm COVID không có triệu chứng không bao giờ được phẫu thuật tự chọn.

  • 3. Sử dụng Zoom
     

Trong thời đại của COVID, hội nghị truyền hình Zoom giúp giao tiếp giữa người với người liên quan đến các bác sĩ gây mê trở nên khả thi. Trong những ngày đầu bùng phát COVID, Hiệp hội Bác sĩ gây mê Hoa Kỳ đã có thể thông báo và giáo dục cho các thành viên của mình thông qua hội nghị Zoom. Ở thời điểm hiện tại, hầu như tất cả các chương trình đào tạo y khoa liên tục về gây mê (CME) đều được thực hiện hiệu quả thông qua Zoom. Mong rằng Zoom CME sẽ tiếp tục là phương tiện chính trong những năm tới. Mặc dù Zoom có thể ảnh hưởng xấu đến việc tham dự trực tiếp tại các cuộc họp y tế mãi mãi, nhưng giáo dục hội nghị truyền hình rộng rãi là một tiến bộ to lớn.

  • 4. Sổ tay khẩn cấp gây mê Stanford
     

Các thuật toán được trình bày trong Sổ tay Cấp cứu Gây mê Stanford có viền nhiều lớp màu đỏ đáp ứng nhu cầu cơ bản trong y học chăm sóc cấp tính. Khi xảy ra các trường hợp khẩn cấp trước phẫu thuật, việc điều trị chậm trễ có thể dẫn đến tử vong hoặc tổn thương não không hồi phục. Sự hiện diện của cuốn sách danh sách kiểm tra của Stanford này đảm bảo rằng mọi phòng mổ đều được trang bị các thiết bị hỗ trợ nhận thức cần thiết cho tiêu chuẩn điều trị chăm sóc. Hướng dẫn có sẵn tại https://emergencymanual.stanford.edu . Các tác giả đã chọn không thu lợi nhuận từ việc xuất bản Cẩm nang Cấp cứu Stanford, mà thay vào đó cung cấp miễn phí cho các bác sĩ và y tá ở khắp mọi nơi.

  • 5. Chăm sóc an toàn hơn . 
     

Chăm sóc gây mê đã trở nên an toàn hơn. Tử vong và hậu quả bất lợi tiếp tục giảm do giám sát, cảnh giác, giáo dục và đào tạo được cải thiện. Phòng khám Cleveland viết , “Vào những năm 1960 và 1970, không có gì lạ khi cứ 10.000 hoặc 20.000 bệnh nhân thì có một ca tử vong liên quan đến gây mê. Giờ đây, cứ 200.000 bệnh nhân thì có một người bị—điều đó rất hiếm.” Những tiến bộ liên tục trong an toàn gây mê là một điểm sáng cho các chuyên khoa khác, những người phải ghen tị với những tiến bộ đạt được trong đảm bảo chất lượng gây mê.

  • 6. Pubmed/internet/Đám mây . 

Thập kỷ vừa qua chứng kiến sự bùng nổ của điện thoại và thiết bị di động cầm tay, cũng như sự mở rộng trong việc sử dụng đám mây và internet. Gây mê được hưởng lợi từ những tiến bộ công nghệ này. Thông tin liên quan đến chăm sóc gây mê có sẵn ngay lập tức cho bất kỳ nhà cung cấp dịch vụ gây mê nào ở bất cứ đâu trên thế giới, nếu họ có quyền truy cập internet. Khả năng thực hiện tìm kiếm trên Google về bất kỳ chủ đề nào là nổi bật và ngay lập tức. Pubmed  là một trang web của Thư viện Y khoa Quốc gia, nơi liệt kê một bản tóm tắt trên mọi ấn phẩm y tế. Pubmed là một công cụ cần thiết cho mọi bác sĩ đang tìm hiểu kiến thức y khoa đã được công bố trước đó.

  • 7. TIVA vòng kín (gây mê tĩnh mạch toàn phần).    

Các nhà gây mê và dược sĩ đã nghiên cứu về dược động học của việc sử dụng thuốc gây mê tĩnh mạch tự động trong nhiều năm. Việc sử dụng dữ liệu theo dõi điện não đồ (mức độ theo dõi BIS) để chuẩn độ độ sâu của thuốc mê cho thấy nhiều hứa hẹn. Đối với một số loại thuốc gây mê điển hình, TIVA đòi hỏi nhiều công việc hơn so với gây mê bằng hơi với sevoflurane, bởi vì bác sĩ gây mê phải nạp propofol và/hoặc remifentanil vào ống tiêm, gắn dây truyền dịch, nạp ống tiêm vào bơm truyền và lập trình bơm để truyền chính xác tỷ lệ. Ngược lại, máy hóa hơi Sevoflurane đã được nạp sẵn chất gây mê dạng lỏng, rất dễ sử dụng và chỉ cần nhấn một nút và xoay một mặt số. TIVA ‘vòng kín’ không được sử dụng trong lâm sàng vào thời điểm này, nhưng bạn có thể mong đợi rằng trong tương lai, các công thức gây mê sẽ bao gồm chuẩn độ độ sâu gây mê/an thần tự động thông qua quản lý máy tính. Nghiên cứu TIVA trong mười năm qua đã mở đường cho bước tiến này.

  • 8. Bùng nổ gây tê vùng dưới hướng dẫn của siêu âm . 
     

Trong mười năm qua, số lượng gây tê vùng dưới sự hướng dẫn của siêu âm đã mọc lên như nấm. Block thần kinh khu vực làm giảm nhu cầu sử dụng ma túy sau phẫu thuật. Bằng chứng cho thấy hướng dẫn siêu âm khi gây tê cục bộ làm giảm tỷ lệ tổn thương mạch máu, độc tính toàn thân, tràn khí màng phổi và phong bế thần kinh cơ hoành, nhưng không có bằng chứng nhất quán rằng tê với hướng dẫn siêu âm có liên quan đến việc giảm tỷ lệ tổn thương thần kinh. Sự bùng nổ gây tê vùng dưới sự hướng dẫn của siêu âm đã dẫn đến hàng chục nghìn block dây thần kinh bổ sung, và một sự thật đáng tiếc là một số lượng nhỏ những bệnh nhân này bị tổn thương thần kinh vĩnh viễn ở cánh tay hoặc chân sau khi block. Các chuyên gia gây tê vùng rất ít báo cáo các biến chứng này. Dữ liệu về chấn thương thần kinh là cần thiết. Cần thông báo cho từng bệnh nhân biết trước khi thực hiện phong bế thần kinh.

  • 9. Siêu âm tại điểm chăm sóc (Point-of-care ultrasound~POCUS)

    Siêu âm tại điểm chăm sóc đề cập đến việc các chuyên gia y tế được đào tạo sử dụng siêu âm để chẩn đoán các vấn đề ở bất cứ nơi nào bệnh nhân đang được điều trị, cho dù đó là bệnh viện hiện đại, trên xe cứu thương hay một ngôi làng xa xôi. Trong những năm gần đây, các bác sĩ gây mê bắt đầu hướng các đầu dò siêu âm của họ vào bụng, ngực và đường thở, để có được thông tin theo thời gian thực và kiến thức tức thì về giải phẫu và bệnh lý bên dưới da, đồng thời quản lý và điều trị bệnh nhân nguy kịch tốt hơn. POCUS đang tỏ ra hữu ích trong chấn thương, khám ngực và gây mê nhi khoa . Bởi vì POCUS là một sự phát triển gần đây, phần lớn các bác sĩ gây mê không được đào tạo, kỹ năng hoặc kiến thức cần thiết để sử dụng kỹ thuật mới này. Những sinh viên tốt nghiệp gần đây của các chương trình học bổng và nội trú sẽ dẫn đầu khi lực lượng lao động gây mê chuyển sang thành thạo POCUS.
  • 10. ASA Monitor / Dr. Steven Shafer . 

Hiệp hội Bác sĩ Gây mê Hoa Kỳ đã cải tiến ASA Monitor thành một bản tin hàng tháng báo cáo thông tin cập nhật về chuyên khoa của chúng tôi. ASA đã thuê Tiến sĩ Steven Shafer MD làm biên tập viên. Tiến sĩ Shafer là Giáo sư Gây mê tại Stanford, đồng thời là một nhà khoa học, tác giả và nhà hài hước xuất sắc. Ông là tác giả của hơn 200 ấn phẩm được bình duyệt trong lĩnh vực gây mê, và là Tổng biên tập cho Gây mê và Thuốc giảm đau. từ 2006-2016. Tiến sĩ Shafer sở hữu một trí tuệ sắc bén và khiếu hài hước hiếm thấy trong các bài viết khoa học. Bài xã luận hàng đầu của anh ấy trong ấn bản hàng tháng của  ASA Monitor  là bài đọc bắt buộc đối với mọi chuyên gia gây mê. Tiến sĩ Shafer cũng đích thân viết bản cập nhật hàng ngày về nghiên cứu và thống kê COVID—một nhóm Google mà cá nhân bạn có thể đăng ký dưới dạng ưu đãi qua email.

14/1/2021

Từ Dr. Novak là Giáo sư lâm sàng tại Khoa Gây mê, Phẫu thuật và Thuốc giảm đau tại Đại học Stanford, Giám đốc Y khoa tại Trung tâm Phẫu thuật Waverley ở Palo Alto, California và là thành viên của Nhóm Y tế Bác sĩ Gây mê Liên kết ở Palo Alto, California.

KỸ NĂNG QUAN TRỌNG NHẤT CỦA BÁC SĨ GÂY MÊ?

Kỹ năng quan trọng nhất đối với bác sĩ gây mê là gì? Tôi đặt câu hỏi này khi tôi dạy về gây mê cho sinh viên cả chuyên khoa lẫn đa khoa. Câu trả lời thường gặp nhất của họ là . . . khả năng đặt ống nội khí quản. Đây là câu trả lời sai. 

Kỹ năng quan trọng nhất đối với bác sĩ gây mê là . . . sử dụng mặt nạ thông khí (facemask ventilation). Tại sao?

Tất cả các chăm sóc y tế cấp tính đều tuân theo trình tự ABC, hoặc Đường thở, Hơi thở, Tuần hoàn. Kiểm soát đường thở là ưu tiên lâm sàng quan trọng nhất trong chăm sóc gây mê. Đặt ống nội khí quản để thiết lập đường thở là một kỹ năng cần thiết, nhưng đôi khi rất khó hoặc gần như không thể đặt ống nội khí quản trong lần thử đầu tiên.

Thuật toán đường thở khó (Difficult Airway Algorithm) của Hiệp hội bác sĩ gây mê Hoa Kỳ  (ASA) cũng nêu chi tiết về giải  quyết vấn đề này. Thuật toán khuyến nghị “Tích cực theo đuổi các cơ hội để cung cấp oxy bổ sung trong suốt quá trình quản lý đường thở khó. Các cơ hội để cung cấp oxy bổ sung bao gồm (nhưng không giới hạn ở) cung cấp oxy bằng ống thông mũi, mặt nạ hoặc LMA, bơm hơi; và cung cấp oxy bằng mặt nạ, ống thổi hoặc ống thông mũi sau khi rút nội khí quản“.
Trong các tình huống khẩn cấp, việc duy trì cung cấp oxy bằng mặt nạ là rất quan trọng trong cả hai lộ trình. 

Trong THÔNG KHÍ MẶT NẠ KHÔNG ĐẦY ĐỦ ở phía bên phải bắt đầu bằng CONSIDER/ATTEMPT SGA (Xem xét/Thử SGA (Supraglottic Airway-Đường thở trên thanh môn)), nhưng nếu việc đặt SGA không thành công, đường dẫn THÔNG KHÍ MẶT NẠ KHÔNG ĐẦY ĐỦ bên phải sẽ dẫn trực tiếp đến thuật toán LỘ TRÌNH KHẨN CẤP có tiêu đề “Thông khí không đầy đủ, đặt nội khí quản không thành công”…
Đây là tình huống mà mọi bác sĩ gây mê đều lo sợ và mọi bác sĩ gây mê đều hy vọng tránh được. Việc không cung cấp oxy cho bệnh nhân có thể dẫn đến tình trạng thiếu oxy và chết não trong thời gian ngắn nhất là ba phút.

Trong thực tế, ước tính có 1 – 2 bệnh nhân trong số 100 bệnh nhân, hoặc 7 – 10 bệnh nhân mỗi năm, đặt nội khí quản khó ngoài dự kiến. Trong đánh giá trước phẫu thuật, khi bạn tin rằng việc đặt nội khí quản cho họ sẽ diễn ra bình thường hoặc chỉ khó ở mức độ vừa phải. Sau khi ta gây mê toàn thân và làm liệt bệnh nhân, ta thấy thanh quản của họ ở phía trước và khó nhìn thấy bằng nội soi thanh quản trực tiếp. Ở những bệnh nhân mà những nỗ lực ban đầu của bạn không thành công, cần phải nội soi thanh quản lặp lại và thông khí bằng mặt nạ giữa các lần nội soi thanh quản để duy trì oxy và thông khí là rất quan trọng.

Lần thử đặt nội khí quản thứ hai có thể liên quan đến việc thay đổi vị trí đầu và cổ, hút miệng hầu họng hoặc một ống soi thanh quản khác. Nếu những sửa đổi này không thành công, soi thanh quản video được chỉ định. Một nghiên cứu gần đây trên tờ Anesthesiology  cho thấy nội soi thanh quản bằng video là kỹ thuật thành công nhất để đặt nội khí quản thành công sau khi nội soi thanh quản trực tiếp thất bại, với tỷ lệ cứu sống là 92%. Soi thanh quản bằng video được biết là có liên quan đến việc cải thiện hình ảnh của thanh quản, mặc dù việc đặt ống vào khí quản vẫn có thể yêu cầu thử lại nhiều lần, đòi hỏi phải thay đổi đường cong của ống thông hoặc định vị lại ống soi thanh quản.

Một số người có thể lập luận rằng việc sử dụng nội soi thanh quản bằng video cho lần thử đặt nội khí quản đầu tiên sẽ loại bỏ được vấn đề này. Nhưng như đã mô tả ở trên, đối với đường thở khó khăn hoặc bệnh nhân béo phì, ngay cả nội soi thanh quản bằng video cũng có thể yêu cầu lặp lại nhiều lần vì khó đưa ống vào khí quản. Không có dữ liệu nào chứng minh rằng nội soi thanh quản bằng video ban đầu an toàn hơn hoặc hiệu quả hơn so với nội soi thanh quản trực tiếp khi các bác sĩ gây mê sử dụng trong phòng mổ.

Đường thở và Hơi thở phải được duy trì bằng thông khí qua mặt nạ cho đến khi đường thở qua nội khí quản hoặc đường thở trên thanh môn được thiết lập. Kỹ năng thủ công để duy trì độ kín giữa mặt nạ và mặt bệnh nhân đòi hỏi sức mạnh. Bốn ngón tay giữ chặt phần đuôi của mặt nạ vào cằm, đồng thời dùng để kéo dài cổ của bệnh nhân. Ngón tay cái ấn mặt trên của mặt nạ xuống sống mũi. Tay phải bóp túi thông khí trên máy gây mê.

Bác sĩ gây mê với bàn tay trái bị thương hoặc bị suy yếu không thể giúp thở an toàn cho bệnh nhân qua mặt nạ, đặc biệt là bệnh nhân thừa cân hoặc bệnh nhân có râu hoặc giải phẫu khuôn mặt bất thường. Do đó, bác sĩ gây mê với bàn tay trái bị thương hoặc bị suy yếu không nên tiến hành gây mê toàn thân. Các bác sĩ gây mê sẽ khôn ngoan để tránh bị thương ở tay hoặc cổ tay có thể khiến họ thất nghiệp. Các bác sĩ gây mê sẽ là khôn ngoan để tránh rơi vào bàn tay dang rộng của họ. Các trò tiêu khiển như đạp xe, trượt ván, trượt patanh, leo thang và leo núi đá đều tiềm ẩn nguy cơ gây thương tích ở tay. Bác sĩ gây mê có nên tránh những hoạt động này không? Ít nhất, các bác sĩ gây mê cần phải quá cẩn thận với những hoạt động này.

Thực hành trong phòng mổ yêu cầu các bác sĩ gây mê thực hiện nhiều quy trình kỹ thuật bổ sung, bao gồm đặt IV, đường động mạch, ống thông tĩnh mạch trung tâm, gây tê cột sống, gây tê ngoài màng cứng và gây tê dây thần kinh khu vực dưới sự hướng dẫn của siêu âm. Mỗi kỹ năng trong số này đều quan trọng, nhưng không có kỹ năng nào quan trọng bằng khả năng giữ cho bệnh nhân được cung cấp oxy, đầu tiên là bằng mặt nạ và thứ hai là bằng cách đặt ống dẫn khí.

16 kỹ năng quan trọng với tay nghề & lý lịch nghề của bác sĩ gây mê

Tìm hiểu về các kỹ năng quan trọng của Bác sĩ gây mê, cách bạn có thể sử dụng chúng tại nơi làm việc và những điều cần liệt kê trong sơ yếu lý lịch của bạn.
Bác sĩ gây mê là bác sĩ chuyên về gây mê và kiểm soát cơn đau. Họ sử dụng các kỹ năng của mình để giúp bệnh nhân trong quá trình phẫu thuật và các thủ tục y tế khác. Bác sĩ gây mê phải có kỹ năng giao tiếp và giải quyết vấn đề xuất sắc, cũng như khả năng suy nghĩ nhanh và đưa ra quyết định dưới áp lực. 
Nếu bạn muốn trở thành bác sĩ gây mê, điều quan trọng là phải hiểu các kỹ năng cần thiết cho nghề nghiệp này:

  1. Quản lý lưu thông đường thở
  2. Chèn IV
  3. Quản lý máy thở
  4. Quản lý cơn đau
  5. Giải phẫu & Sinh lý học
  6. Sự chú ý đến từng chi tiết
  7. Chứng nhận BLS/ACLS
  8. Làm việc theo nhóm
  9. Giao tiếp
  10. Kỹ năng giải quyết vấn đề
  11. Thủ tục xâm lấn
  12. Thuật ngữ y học
  13. Dược học
  14. Đánh giá bệnh nhân
  15. Quản lý thời gian
  16. Khả năng lãnh đạo

CÁC KỸ NĂNG QUAN TRỌNG CỦA BÁC SĨ GÂY MÊ

1. Quản lý lưu thông đường thở
Các bác sĩ gây mê cần phải có khả năng quản lý đường thở, đó là khi đường thở của bệnh nhân bị tắc nghẽn. Điều này có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật và yêu cầu bác sĩ gây mê can thiệp nhanh chóng. Họ có thể sử dụng các thiết bị hút hoặc các công cụ khác để loại bỏ bất kỳ vật cản nào trong cổ họng hoặc miệng của bệnh nhân. Bác sĩ gây mê cũng cần có khả năng duy trì đường thở cho bệnh nhân nếu họ tự ngừng thở. Ví dụ, nếu bệnh nhân bị ngừng tim khi đang được gây mê, bác sĩ gây mê cần biết cách thực hiện hô hấp nhân tạo và các kỹ thuật cứu sống khác.

2. Luồn chèn IV
Bác sĩ gây mê cần có khả năng đưa kim vào IV của bệnh nhân. Đây là một kỹ năng cần thiết đối với bác sĩ gây mê vì nó cho phép họ truyền thuốc và chất lỏng trực tiếp vào máu của bệnh nhân. Nó cũng đảm bảo rằng họ có thể điều trị khẩn cấp nếu bệnh nhân gặp biến chứng trong quá trình phẫu thuật.

3. Quản lý máy thở
Bác sĩ gây mê cần quản lý máy thở giúp bệnh nhân thở trong khi phẫu thuật. Điều này đòi hỏi kiến thức về cách thức hoạt động của từng loại máy và cách khắc phục mọi sự cố có thể phát sinh. Điều đó cũng có nghĩa là biết khi nào an toàn cho bệnh nhân gây mê mà không cần thở máy, vì một số thủ thuật có thể được thực hiện với đường thở mở.

4. Quản lý cơn đau
Các bác sĩ gây mê cần có hiểu biết thấu đáo về các loại kỹ thuật quản lý cơn đau hiện có. Họ thường làm việc với các chuyên gia y tế khác, những người chuyên về các lĩnh vực khác nhau, vì vậy họ phải có khả năng giao tiếp và cộng tác hiệu quả với họ. Các bác sĩ gây mê cũng sử dụng kiến thức của họ về kiểm soát cơn đau khi điều trị cho bệnh nhân trước khi phẫu thuật hoặc trong quá trình phục hồi.

5. Nắm vững Giải phẫu & Sinh lý học
Giải phẫu và sinh lý học là nghiên cứu khoa học về hệ thống cơ thể. Các bác sĩ gây mê cần hiểu cách mỗi hệ thống hoạt động riêng lẻ và cùng nhau để cung cấp dịch vụ chăm sóc an toàn, hiệu quả cho bệnh nhân của họ. Điều này bao gồm hiểu cách thức hoạt động của thuốc với các hệ thống cơ thể khác nhau cũng như biết tác dụng phụ nào có thể xảy ra từ một số loại thuốc hoặc thủ thuật.

6. Sự chú ý đến từng chi tiết
Bác sĩ gây mê phải có khả năng làm theo hướng dẫn chính xác khi sử dụng thuốc gây mê. Họ cũng cần chú ý đến phản ứng của bệnh nhân trong quá trình làm thủ thuật để có thể phản ứng nhanh nếu bệnh nhân gặp biến chứng hoặc khó chịu. Chú ý đến từng chi tiết là rất quan trọng để đảm bảo an toàn cho cả bệnh nhân và đội ngũ y tế.

7. Chứng nhận BLS/ACLS
Các bác sĩ gây mê cần phải có bằng cao đẳng y khoa là tối thiểu, yêu cầu họ phải hoàn thành các khóa học về giải phẫu và sinh lý học. Họ cũng cần có khả năng thực hiện các kỹ năng cứu sống như hô hấp nhân tạo và dùng thuốc cấp cứu. Việc có chứng chỉ BLS/ACLS (Hỗ trợ tim mạch cơ bản & Hỗ trợ tim mạch nâng cao – Basic Cardiovascular Life Support/Advanced Cardiovascular Life Support certification) là cần thiết đối với bác sĩ gây mê vì điều đó đảm bảo họ có thể cung cấp các dịch vụ này một cách hiệu quả.

8. Làm việc theo nhóm
Bác sĩ gây mê làm việc với các chuyên gia y tế khác để đảm bảo bệnh nhân của họ được điều trị an toàn và hiệu quả. Họ phải có khả năng giao tiếp tốt với những người còn lại trong nhóm, bao gồm y tá, bác sĩ phẫu thuật và bác sĩ X quang. Đạt được kết quả thành công cho mỗi bệnh nhân đòi hỏi mọi người phải làm việc cùng nhau một cách hiệu quả.

9. Giao tiếp
Giao tiếp là khả năng truyền đạt thông tin một cách rõ ràng và dễ hiểu. Bác sĩ gây mê phải có khả năng giải thích các quy trình y tế phức tạp cho bệnh nhân cũng như đồng nghiệp của họ. Họ cũng cần trao đổi với bệnh nhân về những gì họ có thể mong đợi trong quá trình phẫu thuật hoặc thủ thuật. Điều này bao gồm giải thích rủi ro và lợi ích của các lựa chọn điều trị khác nhau.

10. Kỹ năng giải quyết vấn đề
Bác sĩ gây mê giải quyết các vấn đề hàng ngày. Họ phải có khả năng xác định các vấn đề và nhanh chóng tìm ra giải pháp, vì họ có thể cần phản ứng với các trường hợp khẩn cấp trong phòng mổ. Ví dụ, nếu bác sĩ gây mê đang tiến hành gây mê và bệnh nhân ngừng thở, họ phải biết cách phản ứng hiệu quả.

11. Thủ tục xâm lấn
Các thủ tục xâm lấn là những thủ tục liên quan đến việc xâm nhập vào cơ thể để tiếp cận một khu vực nhất định. Bác sĩ gây mê cần các kỹ năng này khi thực hiện phẫu thuật, vì họ thường sử dụng chúng trước gây mê và sau phẫu thuật. Điều này đòi hỏi họ phải có kiến thức về cách thực hiện các thủ thuật xâm lấn một cách an toàn và hiệu quả.

12. Thuật ngữ y học
Thuật ngữ y tế là ngôn ngữ chuyên ngành được sử dụng bởi các chuyên gia y tế để giao tiếp với nhau. Bác sĩ gây mê có thể hiểu rõ về thuật ngữ y tế để họ có thể giao tiếp hiệu quả với bệnh nhân và các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe khác. Thuật ngữ y tế cũng có thể giúp họ hiểu hồ sơ bệnh nhân, kế hoạch điều trị và tài liệu nghiên cứu.

13. Dược lý
Dược lý là kiến thức về thuốc và tác dụng của chúng. Bác sĩ gây mê cần biết các loại thuốc khác nhau tương tác với nhau như thế nào, cũng như tác động của chúng lên cơ thể bệnh nhân. Họ cũng cần hiểu loại thuốc nào là tốt nhất cho các tình trạng hoặc nhóm tuổi nhất định. Ví dụ, bác sĩ gây mê nhi khoa có thể có kiến thức sâu rộng về việc gây mê cho trẻ em.

14. Đánh giá bệnh nhân

Bác sĩ gây mê phải có khả năng đánh giá tình trạng sức khỏe của bệnh nhân và xác định xem họ có đủ sức khỏe để phẫu thuật hay không. Họ cũng cần đánh giá phản ứng của bệnh nhân với thuốc mê, điều này có thể giúp họ đưa ra quyết định điều trị. Ví dụ, bác sĩ gây mê có thể quyết định sử dụng một loại thuốc khác nếu bệnh nhân có phản ứng tiêu cực với một loại thuốc.

15. Quản lý thời gian
Quản lý thời gian là khả năng lập kế hoạch và thực hiện các nhiệm vụ theo cách đảm bảo bạn đạt được mục tiêu của mình. Bác sĩ gây mê thường có nhiều trách nhiệm, vì vậy kỹ năng quản lý thời gian rất quan trọng để thành công trong vai trò này. Ví dụ, bác sĩ gây mê có thể cần chuẩn bị cho ca phẫu thuật bằng cách xem xét hồ sơ y tế, chuẩn bị thiết bị và gặp gỡ bệnh nhân trước khi bắt đầu ca làm việc của họ.

16. Khả năng lãnh đạo
Kỹ năng lãnh đạo là khả năng bạn có để thúc đẩy và hướng dẫn người khác. Bác sĩ gây mê thường làm việc với một nhóm chuyên gia y tế, vì vậy điều quan trọng là họ có thể lãnh đạo nhóm của mình một cách hiệu quả. Điều này có nghĩa là họ cần biết cách ủy thác công việc, khuyến khích đồng nghiệp và đưa ra hướng dẫn khi cần thiết. Nó cũng hữu ích nếu các bác sĩ gây mê có thể truyền cảm hứng cho bệnh nhân của họ tin tưởng họ và cảm thấy thoải mái trong suốt quá trình.

Đà Nẵng 03.01.2023

Dr Bill New ~ Bs Gây mê có đóng góp quan trọng nhất Thế kỷ 20

Bác sĩ gây mê có đóng góp quan trọng nhất của thế kỷ 20 được cho là Bill New, MD, PhD. Nhiều bạn chưa bao giờ nghe nói về Dr New, và cũng không biết ông ấy nổi tiếng vì điều gì, nhưng theo chúng tôi, ông ấy là nhà gây mê sáng giá nhất của hàng ngũ gây mê trong một trăm năm qua.

Từ năm 1974, một kỹ sư điện người Nhật, Takuo Aoyagi, Ph.D. (Khoa Kỹ thuật, Đại học Niigata, tỉnh Niigata, Nhật Bản), đã nghiên cứu một kỹ thuật ước tính cung lượng tim không xâm lấn bằng cách sử dụng máy đo oxy kiểu Millikan và thuốc nhuộm tiêm tĩnh mạch. Trong các thí nghiệm này, ông đã ghi nhận các dao động trong tín hiệu đỏ và hồng ngoại của máy đo oxy dái tai. Ông nảy ra ý tưởng tài tình rằng nếu tín hiệu xung là máu động mạch, thì có thể lấy được tín hiệu liên quan đến độ bão hòa huyết sắc tố động mạch. Theo bằng sáng chế SHO 50/1975- 128387 của ông, để đo cần thiết phải thực hiện ba phép tính riêng biệt và thực hiện các phép tính đó bằng mạch tương tự, thay vì mạch kỹ thuật số, dẫn đến một kỹ thuật đo tương đối không chính xác và cũng có tốc độ chậm. Kết quả là mặc dù ý tưởng về phép đo oxy xung bắt nguồn từ Nhật Bản, nhưng việc phát triển thiết bị bị chậm lại ở Nhật Bản do thiếu sự quan tâm đến kinh doanh, lâm sàng và học thuật.

Takuo Aoyagi, Ph.D 

Ý tưởng này đã sớm được Scott Wilber, BE (kỹ sư và người sáng lập Biox Technology, Boulder, CO) áp dụng và sửa đổi bằng cách sử dụng điốt phát sáng làm nguồn sáng và điốt quang làm máy dò ánh sáng, cho phép tạo ra một chiếc kẹp nhẹ. thăm dò tai hoặc ngón tay. theo bằng sáng chế US Pat. Số 4.407.290 gửi Wilber, ban hành ngày 4 tháng 10 năm 1983 có một số lợi thế nhất định so với các kỹ thuật trước đây của Aoyagi, chẳng hạn như xử lý kỹ thuật số, nhưng nó vẫn có nhược điểm là phải chuẩn hóa các tín hiệu nhận được để có được phép đo mức độ bão hòa oxy tương đối chính xác. Sự cần thiết phải chuẩn hóa các tín hiệu như vậy vốn đã làm chậm quá trình đo, dẫn đến thời gian phản hồi tương đối chậm cho thiết bị và cũng làm tăng đáng kể chi phí do cần có

ScottWilber, BE 

Máy đo oxy xung hiện đại phổ biến hiện nay được phát triển bởi bác sĩ gây mê, Bill New, MD, Ph.D. (Kỹ sư và Trợ lý lâm sàng Giáo sư Gây mê, Đại học Stanford, Palo Alto, California). Nhận thức về tầm quan trọng của an toàn gây mê ở Hoa Kỳ, do tầm nhìn xa của giới học thuật và sự chú ý của giới truyền thông, kết hợp với sự xuất sắc trong đổi mới công nghệ, đã dẫn đến việc sử dụng rộng rãi phương pháp đo oxy xung trên toàn thế giới. Ông đã nhìn thấy ứng dụng to lớn của thiết bị này trong gây mê và quyết định khéo léo làm cho âm bíp xung thay đổi theo độ bão hòa, với cảm biến dễ sử dụng, không cần hiệu chuẩn để cung cấp độ bão hòa và nhịp đập của động mạch, thế hệ máy đo oxy dạng xung này được chào đón với sự chấp nhận gần như tức thời. Năm 1981, Dr New thành lập và trở thành Chủ tịch của công ty Nellcor, nhà sản xuất máy đo oxy xung đầu tiên được bán trên thị trường. 

Ấn phẩm đầu tiên ghi lại độ chính xác của máy đo oxy xung xuất hiện trong Anesthesiology vào năm 1984 bởi Yelderman và New. Chỉ 2 năm sau, Hiệp hội Bác sĩ Gây mê Hoa Kỳ (ASA) đã công bố các tiêu chuẩn để theo dõi phép đo oxy xung được khuyến nghị.

Dr Bill New MD 

Máy đo oxy xung Nellcor N100 chính hãng 

Đầu dò ngón tay máy đo oxy xung Nellcor

Đối với những độc giả không phải là bác sĩ, máy đo oxy xung là một thiết bị y tế gián tiếp theo dõi độ bão hòa oxy của máu bằng cách đánh giá màu đỏ của máu xung, thường ở đầu ngón tay của bệnh nhân. Máy đo oxy xung ban đầu là một màn hình độc lập, có kích thước bằng hộp xì gà, vừa có thể mang theo vừa dễ sử dụng. Màn hình hiển thị hai con số, nhịp tim và độ bão hòa oxy, cũng như một dãy đèn LED dọc mô phỏng sự tăng giảm của từng nhịp tim. Màn hình phát ra tiếng bíp có thể nghe được, với âm cao biểu thị mức oxy đầy đủ và âm thấp biểu thị mức oxy không an toàn. Không cần nhìn vào màn hình, một bác sĩ lâm sàng biết liệu bệnh nhân có gặp nguy hiểm hay không, chỉ đơn giản bằng cách nghe âm thanh bíp từ máy đo oxy.

Steve Jobs đã thay đổi cách sống của chúng ta với sự ra đời của iPhone. Song song đó, Bill New đã thay đổi thế giới với việc giới thiệu máy đo oxy xung. Không có thiết bị nào trong thế kỷ 20 thay đổi việc chăm sóc y tế nhiều hơn máy đo oxy. Những nỗ lực sản xuất, tiếp thị và bán hàng thành công của Nellcor đối với máy đo oxy xung của họ đã thay đổi mãi mãi không chỉ thực hành gây mê mà cả thực hành y tế.

Trước khi có máy đo oxy xung, các bác sĩ gây mê chỉ có các biện pháp đo oxy hóa mô không đáng tin cậy, chẳng hạn như quan sát xem máu có màu đỏ như thế nào khi bác sĩ phẫu thuật rạch vết mổ ban đầu trên bệnh nhân. Tình trạng thiếu oxy không được phát hiện có thể xuất hiện dưới dạng ngừng tim đột ngột. Gây mê là một công việc nguy hiểm hơn nếu không có kiến thức thực sự từng giây về tình trạng oxy của bệnh nhân.

Bạn có thể khó tưởng tượng mức độ căng thẳng gia tăng khi gây mê mà không biết độ bão hòa oxy động mạch của bệnh nhân là bao nhiêu. Những nốt cao “bíp-bíp-bíp” có thể nghe được từ Nellcor thật yên tâm, và những nốt trầm giảm dần của sự giảm độ bão hòa cấp tính gây kinh hoàng cho mỗi người chúng tôi.

Thị trường cho máy đo oxy xung Nellcor bùng nổ từ năm 1984 đến năm 1986, và cuối cùng tất cả các ICU và khu vực chăm sóc cấp tính đều có theo dõi máy đo oxy. 

Độ bão hòa oxy được công nhận là “dấu hiệu sinh tồn thứ năm”, cùng với nhịp tim, huyết áp, nhịp hô hấp và nhiệt độ. Vào ngày 21 tháng 10 năm 1986, Hiệp hội Bác sĩ Gây mê Hoa Kỳ đã đưa phép đo oxy trong mạch trở thành một thiết bị theo dõi tiêu chuẩn cần thiết cho tất cả các chăm sóc gây mê. Tiêu chuẩn mới có nội dung: “Trong tất cả các lần gây mê, phải sử dụng một phương pháp định lượng để đánh giá quá trình oxy hóa, chẳng hạn như phép đo oxy trong mạch. Khi máy đo oxy xung được sử dụng, âm xung có cường độ thay đổi và báo động ngưỡng thấp sẽ được nghe thấy đối với bác sĩ gây mê hoặc nhân viên nhóm chăm sóc gây mê.

Năm 1990, một Nghiên cứu về các khiếu nại kín của Hiệp hội Gây mê Hoa Kỳ (ASA) đã kiểm tra 1541 vụ sơ suất và cho thấy rằng các biến cố bất lợi về hô hấp là lớn nhất (522 trong số 1541 trường hợp; 34%). Tử vong hoặc tổn thương não xảy ra trong 85% các trường hợp này. Ba phần tư các biến cố hô hấp bất lợi là do thông khí không đầy đủ (196 trường hợp; 38%), đặt nội khí quản qua thực quản (94 trường hợp; 18%) và đặt nội khí quản khó (87 trường hợp; 17%). Hầu hết các kết quả bất lợi về hô hấp (72%) được coi là có thể phòng ngừa được bằng cách theo dõi tốt hơn (tức là nếu có đo oxy trong mạch cộng với capnography/ đo CO2 cuối thì thở ra).

Sau khi áp dụng phương pháp đo oxy theo mạch và theo dõi carbon dioxide cuối thì thở ra làm tiêu chuẩn, các trường hợp ngừng tim bất ngờ do thiếu oxy hoặc đặt nội khí quản đã trở nên hiếm gặp. Các trường hợp sơ suất do các sự cố hô hấp giảm và bảo hiểm sơ suất cho bác sĩ gây mê giảm chi phí. Trong ấn phẩm mang tính bước ngoặt năm 1999 To Err is Human, Viện Y học đã công nhận gây mê là chuyên khoa đã tạo ra những tiến bộ quan trọng nhất trong việc đảm bảo an toàn cho bệnh nhân.

Trong những năm sau đó, nhiều công ty đã sản xuất máy đo oxy xung để bắt chước và cạnh tranh với Nellcor. Tại thời điểm hiện tại, máy đo oxy rất phổ biến và được tìm thấy ở tất cả các phòng khám, phòng cấp cứu, ICU, PACU, phòng mổ, xe cứu thương, máy bay vận chuyển chăm sóc quan trọng và thậm chí trong nhiều gia đình. Hôm nay, bạn có thể mua một máy đo oxy tại ngón tay nhỏ từ Walmart với giá chỉ khoảng 10 đô la.

Thị trường máy đo oxy xung toàn cầu được định giá 1,5 tỷ đô la vào năm 2015 và được dự đoán sẽ tăng trưởng với tốc độ CAGR (Tỷ lệ tăng trưởng gộp hàng năm) là 6,15%. Chi phí chăm sóc sức khỏe leo thang đang thúc đẩy thị trường hướng tới dịch vụ chăm sóc tại nhà nhiều hơn, thúc đẩy nhu cầu về các thiết bị theo dõi bệnh nhân từ xa và tăng nhu cầu về máy đo oxy xung.

Các bác sĩ gây mê chúng ta giữ cho bệnh nhân của mình sống sót, từng người một, nhờ sự khám phá của Tiến sĩ New, và tổng cộng khám phá của ông đã giữ an toàn cho hàng triệu bệnh nhân. 

Ngày nay Máy đo oxy xung được sử dụng rộng rãi trên toàn thế giới, gần đây nhất đã trở thành công cụ đắc lực giúp phòng ngừa & cứu chữa trong đại dịch COVID-19. 

KHOA HỌC MÁY TÍNH VS Y KHOA

From

  • Richard Novak, MD Giáo sư lâm sàng tại Đại học Stanford, Giám đốc Y khoa tại Trung tâm Phẫu thuật Waverley ở Palo Alto, California .
  • Elmar Mammadov là một chuyên gia nghề nghiệp về công nghệ, người sáng lập công ty khởi nghiệp và là người thay đổi nghề nghiệp (trước đây là bác sĩ y khoa và nhà thần kinh học). 
  • & từ kinh nghiệm cá nhân.

Bạn là học sinh trung học hoặc sinh viên đại học thành thạo khoa học và toán học, và bạn đang băn khoăn về con đường sự nghiệp sau này của mình ?. 

Hai trong số những lựa chọn nghề nghiệp đầy tham vọng nhất là theo học trường y, hoặc theo học một dạng khoa học máy tính/phần mềm/kỹ thuật phần cứng nào đó.

Nếu nói về độ khó của việc học khoa học máy tính và y học, thì không thể phủ nhận việc học cả hai ngành là một thách thức. 

Khoa học máy tính nổi tiếng là nặng về công nghệ, trong khi y học đòi hỏi phải ghi nhớ nhiều. Tuy nhiên, khi qua các vòng lâm sàng, các ca trực luân phiên căng thẳng và ca đêm, có thể kết luận một cách khách quan rằng trường y và trực nội trú gây ra nhiều tổn hại về thể chất cho cơ thể bạn hơn. Bên cạnh đó, chinh phục trường CS chỉ mất 4 năm, trong khi học viên y khoa thường phải rèn luyện bền bỉ hơn chục năm.

  • Con đường nào là con đường chính xác cho bạn? Hãy xem xét các yếu tố sau:

TRƯỜNG Y

Tích cực:

  1. Có nhu cầu cao đối với Bác sĩ. Bạn sẽ có một công việc. Khi thế hệ Baby Boomer già đi, tất cả họ đều cần mức độ can thiệp chăm sóc sức khỏe ngày càng tăng (Thế hệ Baby Boomer là nhóm nhân khẩu học theo sau nhóm Thế hệ Im lặng (Silent Generation) và Thế hệ X. Thế hệ này thường được định nghĩa là những cá nhân sinh từ năm 1946 đến 1964, trong thời kỳ bùng nổ trẻ sơ sinh của thế giới sau Thế chiến II).
  2. Bạn sẽ được trả lương cao. Mức lương trung bình thay đổi theo chuyên ngành từ $230,000/năm cho khoa nhi đến $480,000/năm cho phẫu thuật chỉnh hình (với tỷ giá 1US = 23.650 VND cuối năm 2022/ khoảng 5,4 tỷ/năm ~ 11.3 tỷ/năm = 453 triệu VND ~ 956 tr/tháng ~ Ở Mỹ nhé).
  3. Bạn sẽ giúp mọi người khỏe mạnh. Cảm giác thật tốt. 
  4. Sự tôn trọng. Hầu hết mọi người tôn trọng các bác sĩ.
  5. Bạn có thể làm việc ở độ tuổi 70 nếu muốn. Có sự phân biệt tuổi tác tối thiểu.
  6. Bạn sẽ là một sinh viên suốt đời. Việc tiếp thu kiến thức y học khiến bạn trở thành một người quan tâm và thú vị trong suốt cuộc đời của bạn. 

Tiêu cực:

  1. Sự hài lòng bị hoãn lại: phải mất một thời gian dài để trở thành Bác sĩ. Bạn sẽ tối thiểu 30 tuổi khi hoàn thành khóa đào tạo. Ở độ tuổi đó, bạn sẽ có giá trị tài sản ròng âm, và bạn sẽ thua kém bạn bè nhiều năm về mặt tài chính, những người đã đi làm ngay sau khi tốt nghiệp đại học
  2. Bạn sẽ làm việc nhiều giờ, bao gồm cả việc ngủ qua đêm trong bệnh viện trong quá trình đào tạo của mình. Tuần làm việc 80 giờ là phổ biến. Môi trường bệnh viện kém – cảm giác bệnh tật, mùi sàn nhà tẩy trắng, phòng khám thiếu ánh sáng tự nhiên, đồng phục dính dịch tiết của bệnh nhân. Với người hướng nội, thường cảm thấy khó khăn khi dành phần lớn thời gian trong ngày để giao tiếp với bệnh nhân và người thân của họ, cũng như y tá và các nhân viên khác của bệnh viện.
  3. Bạn sẽ mắc phải một khoản nợ đáng kể mà bạn phải mất nhiều năm mới trả được. Một báo cáo vào tháng 10 năm 2019 từ Hiệp hội các trường Cao đẳng Y tế Hoa Kỳ cho biết 73% sinh viên y khoa tốt nghiệp với khoản nợ trung bình là 201.490 đô la và 18% có khoản nợ trung bình vượt quá 300.000 đô la (với tỷ giá 1US = 23.650 VND cuối năm 2022/ khoảng 4.75 tỷ ~ 7 tỷ VND).
  4. Y tế nay không giống như những năm 1960-2000, khi các bác sĩ có thể tự phát triển độc lập trong hành nghề tư nhân và có quyền tự chủ đáng kể. Tại thời điểm hiện tại, nhiều Bác sĩ trẻ đang ổn định với mức lương là nhân viên của một tổ chức lớn. 
  5. Kiệt sức là một rủi ro thường trực. Hồ sơ y tế điện tử chiếm một phần đáng kể thời gian làm việc của bạn, bạn có thể được yêu cầu gặp bệnh nhân trong các lần khám tại phòng khám áp lực kéo dài 10 phút và bạn sẽ phải trực vào ban đêm và cuối tuần. Trả lời các cuộc điện thoại hoặc được triệu tập vào bệnh viện lúc 3 giờ sáng.

KHOA HỌC MÁY TÍNH/ KỸ SƯ PHẦN MỀM/ PHẦN CỨNG

Mã máy tính
(Nhấn chuột phải/nhấn ‘xem nguồn trang’ là thấy những dòng mã lệnh này)

Tích cực:

  1. Bạn sẽ có việc làm ngay sau khi tốt nghiệp đại học ở tuổi 22, với mức lương hậu hĩnh. Thu nhập trung bình của một nhà khoa học máy tính được liệt kê là $84,796, với phạm vi từ $69,000 – $114,000 (với tỷ giá 1US = 23.650 VND cuối năm 2022/ khoảng 1,6 tỷ/năm ~ 2,7 tỷ/năm = 133 triệu VND ~ 225tr/tháng) .
  2. Nhu cầu cao tồn tại. Bạn sẽ nhận được một công việc.
  3. Bạn sẽ ít mắc nợ giáo dục hơn, bởi vì bạn chỉ học bốn năm sau trung học.
  4. Nhiều học sinh thấy khoa học máy tính đầy thử thách và thú vị.
  5. Khoa học máy tính đang thay đổi thế giới chúng ta đang sống.
  6. Có thể làm việc tại nhà.

Tiêu cực:

  1. Mức lương của bạn có thể sẽ đạt mức tối đa thấp hơn mức mà một Bác sĩ kiếm được. 
  2. Đó có thể là một cuộc sống làm việc đơn độc—chỉ bạn và máy tính của bạn. Khoa học máy tính hiếm khi được mô tả như một công việc xã hội.
  3. Có thể công việc của bạn sẽ mất đi trong những năm sau đó khi bạn phải cạnh tranh với những sinh viên tốt nghiệp trẻ hơn, rẻ hơn với cùng bằng cấp.
  4. Bạn có thể sẽ có ít quyền tự chủ. Hầu hết các nhà khoa học máy tính làm việc như một bánh răng trong một số công ty khổng lồ. Hãy nghĩ về Google, Facebook, Apple hoặc Amazon.
  5. Cạnh tranh tồn tại. Thật khó để được chấp nhận vào các chương trình khoa học máy tính tại các trường đại học chất lượng—nhưng nó không cạnh tranh bằng việc chấp nhận vào trường y. 
  • Việc liệt kê những ưu và nhược điểm của từng nghề nghiệp như nêu ở trên sẽ không giúp bạn đưa ra quyết định. Chúng tôi khuyên bạn nên đưa ra quyết định giữa khoa học máy tính và trường y bằng trực giác của mình, dựa trên quá trình suy nghĩ sau:

Khoa học máy tính và trường y là hai nghề nghiệp hấp dẫn đối với những sinh viên có nền tảng vững chắc về khoa học và toán học
NHƯNG HAI CÔNG VIỆC RẤT KHÁC BIỆT: 

  • Y bác sĩ chăm sóc người dân. Chúng tôi lắng nghe bệnh nhân, chúng tôi nắm tay họ, chúng tôi an ủi họ và chúng tôi cố gắng chữa lành vết thương cho họ. 
  • Các nhà khoa học máy tính làm việc với mã, chip, phần mềm hoặc phần cứng. Môi trường cảm xúc của hai nghề nghiệp này rất khác nhau. 
  • Tìm kiếm từ trái tim của bạn và bạn sẽ biết liệu bạn muốn dành hàng thập kỷ để làm việc với mọi người hay bạn muốn dành hàng thập kỷ để làm việc trong một công việc công nghệ. Tìm kiếm từ trái tim của bạn và bạn sẽ biết liệu bạn muốn dành hàng thập kỷ trong môi trường phòng mổ/phòng khám hay liệu bạn muốn dành hàng thập kỷ nhìn chằm chằm vào máy tính. Sau đó, hãy làm theo trái tim của bạn dựa trên hai hình ảnh đó, và bạn sẽ đến được nơi bạn cần đến.
  • Nếu bạn không thích ý tưởng chọn nghề này thay vì nghề kia, bạn chắc chắn có thể đi theo con đường kết hợp giữa y học và khoa học máy tính. Có vẻ như chúng là các lĩnh vực khác nhau, nhưng hai lĩnh vực này lại có sự chồng chéo đáng kể, mà bạn có thể tự do tiếp cận với tư cách là một chuyên gia đa lĩnh vực. Mặc dù bạn có thể phải hy sinh một số nhiệm vụ của nghề nghiệp kỹ thuật hoặc lâm sàng cổ điển, nhưng bạn có thể chọn kết hợp cả hai bằng cách nghiên cứu sinh học tính toán, thống kê sinh học hoặc kỹ thuật y sinh ở trường đại học. Có những nghề nghiệp kết hợp khoa học máy tính và y học sau đây: Công nghệ sinh học; Tin sinh học; Kỹ thuật y sinh; Mô hình tính toán; Sinh học tính toán; Di truyền học tính toán; Khoa học thần kinh tính toán; Giao diện não-máy tính; Khoa học dữ liệu sức khỏe; Sức khỏe kỹ thuật số; Y tế từ xa; Công nghệ Y tế; Trí tuện nhân tạo y khoa (medical artificial intelligence-MAI).

Chúc may mắn!

MỘT NGÀY TRONG CUỘC ĐỜI CỦA BÁC SĨ GÂY MÊ

From Dr. Novak Giáo sư Bác sĩ gây mê tại Stanford California.

(Dịch nguyên văn để hình dung một bác sĩ gây mê Mỹ hiện nay làm việc ra sao/ bài đăng tháng 11/2022)

Một sinh viên đã yêu cầu tôi mô tả một ngày trong cuộc đời của một bác sĩ gây mê, khi anh ấy đang xem xét sự nghiệp trong ngành gây mê. Để giúp bạn hình dung chính mình trong bệnh viện, tôi sẽ thay thế đại từ “bạn” thay vì “tôi” trong câu chuyện dưới đây.

Một ngày của bạn như sau, thưa bác sĩ:

05:30 – Báo thức kêu, đánh thức bạn và bắt đầu buổi sáng. (Gây mê không phải là nghề dành cho bạn nếu bạn thích ngủ muộn—ca phẫu thuật luôn bắt đầu lúc 07:30). Bạn hoàn thành thói quen tắm rửa và ăn sáng vào buổi sáng, đồng thời rời khỏi nơi cư trú lúc 06:30 để đến bệnh viện.

06:45 — Bạn đến bệnh viện, sử dụng ID của mình để mở cổng vào bãi đậu xe và đi bộ một trăm mét từ bãi đậu xe đến lối vào bệnh viện. Bạn đi thang máy lên tầng khoa mổ và đến phòng thay đồ. Máy tẩy tế bào chết được đặt trong một thiết bị không khác gì máy làm nước ngọt và bạn cần có ID của mình để vận hành thiết bị. Máy mở ra và bạn lấy một miếng chà trên và dưới theo kích thước của bạn. Bạn để quần áo đường phố của bạn trong tủ đồ của bạn. Vì các bác sĩ gây mê không cọ rửa theo kiểu vô trùng nên bạn có thể đeo đồng hồ, nhẫn và mang theo điện thoại di động.

Phòng mổ trống

06:55 — Bạn đội một chiếc mũ rộng vành và đeo khẩu trang rồi vào phòng mổ. Bệnh viện của bạn có nhiều phòng phẫu thuật và hôm nay bạn đang ở phòng số 10. Cặp của bạn chứa thiết bị y tế cá nhân và các vật dụng văn phòng bạn cần trong ngày. Bên trong phòng phẫu thuật, kỹ thuật viên đã mặc áo choàng và găng tay vô trùng, đồng thời đang chuẩn bị các dụng cụ mà bác sĩ phẫu thuật sẽ sử dụng để phẫu thuật cho bệnh nhân đầu tiên. Ca phẫu thuật đầu tiên ngày nay là một thủ thuật được nghĩ ra để điều trị chứng ngưng thở khi ngủ do tắc nghẽn, một thủ thuật được gọi là phẫu thuật cắt xương hàm trên-hàm dưới. Bác sĩ chuyên khoa tai mũi họng (ENT) sẽ cưa xuyên qua xương mặt trên và dưới của bệnh nhân, mở rộng vết cắn của họ về phía trước để mở rộng hơn nữa phần sau cổ họng, sau đó cố định xương ở vị trí mới. Ca phẫu thuật sẽ mất khoảng ba giờ.

Khu vực của bạn trong phòng mổ bao gồm một máy gây mê; một loạt các màn hình dấu hiệu quan trọng; một xe cấp thuốc được vi tính hóa; một xe đẩy đầy ống tiêm và thiết bị; và máy tính xử lý bệnh án điện tử (electronic medical record-EMR) của bệnh viện.

Khu vực của gây mê

Bạn đăng nhập vào hệ thống EMR, sau đó bạn đăng nhập vào biểu đồ bệnh nhân đầu tiên của mình. Bạn đã xem qua thông tin của bệnh nhân vào đêm hôm trước và bây giờ bạn xem xét mọi thứ một cách chi tiết, bao gồm tiền sử bệnh, các phát hiện về thể chất, các dấu hiệu sinh tồn, chiều cao, cân nặng, chỉ số khối cơ thể (BMI) từ sáng nay và bất kỳ kết quả xét nghiệm nào.

Tiếp theo, bạn đăng nhập vào hồ sơ của bệnh nhân trên xe cấp thuốc được vi tính hóa và trích xuất các chất/thuốc bị kiểm soát (midazolam và fentanyl) mà bạn sẽ sử dụng cho trường hợp này. Các ngăn kéo phía dưới của xe đẩy dược phẩm được vi tính hóa mở khóa và bạn có thể lấy propofol mà bạn sẽ sử dụng để gây mê. Bạn hút đầy 20 ml propofol vào một ống tiêm 20 ml và đặt nó lên mặt bàn. Bạn lấy một ống nội khí quản bằng nhựa (ETT) ra khỏi lớp bọc của nó và đặt nó cạnh ống tiêm propofol. Bạn lấy một ống soi thanh quản có đèn ra khỏi ngăn kéo và đặt nó bên cạnh ETT. Bạn chuẩn bị một số ống tiêm rỗng mà bạn sẽ sử dụng để tiêm thuốc vào đường truyền tĩnh mạch (IV) của bệnh nhân.

Ống tiêm gây mê dán nhãn & máy gây mê

Tiếp theo, bạn chuyển sang máy gây mê và chạy qua một danh sách kiểm tra để đảm bảo rằng nó được kết nối với oxy, chứa đầy dạng lỏng của thuốc gây mê toàn thân sevoflurane, đồng thời tất cả các ống và van đều kín khí và hoạt động. Bạn kiểm tra hệ thống ống thông hút để ghi nhận có áp lực âm nếu bạn cần hút nước bọt hoặc chất nôn ra khỏi đường thở của bệnh nhân. Bạn thò tay vào chiếc cặp của mình và rút ống nghe và máy kích thích thần kinh ngoại vi mà bạn sẽ sử dụng trong vụ án.

Phòng Tiền mê

07:00 — Đã đến lúc gặp bệnh nhân đầu tiên của bạn. Bạn bước vào khu vực chuẩn bị phẫu thuật, nơi bệnh nhân của bạn đang mặc áo choàng bệnh viện và đang nằm trên băng ca. Lúc này bệnh nhân nào cũng hoang mang, lo lắng. Bạn cố gắng trấn an anh ấy khi bạn giới thiệu bản thân và ngồi xuống cuối giường. Thay vì ngay lập tức đưa ra các câu hỏi về y tế, bạn bắt đầu bằng cách hỏi anh ấy rằng bình thường anh ấy sẽ làm gì vào ngày này nếu anh ấy không ở bệnh viện. Bằng cách này, bạn và bệnh nhân có thể kết nối ở cấp độ con người trước khi bắt đầu quy trình gây mê. Bệnh nhân có thể đã được truyền IV trên cánh tay của họ, do một điều dưỡng đã đăng ký đặt. (Ngược lại, trong thực tế của chúng tôi, bác sĩ gây mê của chúng tôi tự bắt đầu đặt IV. Chúng tôi làm điều này bởi vì chúng tôi có kỹ năng đặt IV không đau và thành công, không mất nhiều thời gian,

Bạn hỏi bệnh nhân những câu hỏi liên quan đến tiền sử bệnh của họ. Ví dụ, nếu một bệnh nhân có tiền sử hen suyễn, bạn sẽ hỏi anh ta xem anh ta đã bao giờ lên cơn hen suyễn nghiêm trọng đến mức phải điều trị tại phòng cấp cứu chưa. Nếu bệnh nhân trên 50 tuổi, bạn sẽ hỏi anh ta xem anh ta có bị khó thở khi leo hai tầng cầu thang không.

Sau khi các câu hỏi của bạn được trả lời, bạn sẽ thực hiện kiểm tra thể chất thích hợp về đường thở, tim và phổi của bệnh nhân. Sau đó, bạn sẽ giải thích trình tự gây mê, cũng như các lựa chọn thay thế và rủi ro gây mê. Đoạn độc thoại của bạn diễn ra như sau: “Tôi sẽ bắt đầu bằng cách đưa cho bạn một loại thuốc trong IV để giúp bạn bớt lo lắng. Sau đó, chúng tôi sẽ lăn xuống hành lang vào phòng điều hành. Ở đó tôi sẽ cho bạn một loại thuốc khiến bạn bất tỉnh. Bạn sẽ ngủ trong suốt cuộc phẫu thuật. Tôi sẽ ở bên bạn suốt thời gian đó và bạn sẽ không cảm thấy đau đớn hay có bất kỳ nhận thức nào. Trong thời gian bạn ngủ, có một ống dẫn khí tại chỗ. Tôi sẽ tháo ống khi bạn thức dậy. Bạn có thể bị đau họng do ống. Bạn có thể bị buồn nôn sau khi gây mê toàn thân. Bạn sẽ thức dậy khá thoải mái, nhưng khi thuốc mê hết tác dụng, bạn có thể sẽ bắt đầu cảm thấy đau. Sẽ có một điều dưỡng đứng ngay bên cạnh bạn trong Phòng Hồi sức, và người đó sẽ cho bạn dùng thuốc giảm đau nếu và khi bạn cần. Bạn có câu hỏi nào không?”

Sau khi bệnh nhân đồng ý bằng lời nói, bạn cho 2 ml midazolam, một loại thuốc benzodiazepine giống Valium, vào IV. Trong vòng một hoặc hai phút, bệnh nhân cảm thấy tác dụng thư giãn của Versed, và bạn lăn băng ca của anh ta dọc hành lang về phía phòng mổ.

Di chuyển bệnh nhân từ băng ca đến bàn mổ.

07:15 — Bạn lăn cáng vào phòng mổ. Bệnh nhân tự dịch chuyển từ băng ca đến bàn mổ. Bạn và điều dưỡng phòng mổ làm việc để kết nối bệnh nhân với các thiết bị theo dõi dấu hiệu sinh tồn tiêu chuẩn: máy đo oxy xung trên đầu ngón tay của bệnh nhân, ba (hoặc năm) miếng dán điện tâm đồ trên ngực và vòng đo huyết áp trên cánh tay của bệnh nhân. Bạn chuyển sang máy tính EMR và với một loạt lần nhấp, bạn ghi lại thời gian bắt đầu gây mê; bắt đầu thu thập dữ liệu từ các màn hình dấu hiệu quan trọng; và xác định thiết bị nào (máy gây mê/màn hình trong phòng mổ) mà bạn được kết nối và nhận thông tin đầu vào từ đó. Bạn tiêm hai loại thuốc chống buồn nôn dự phòng là Zofran (ondansetron) và Decadron (dexamethasone) vào đường tĩnh mạch, đồng thời tiêm 2 ml (100 microgam) fentanyl gây nghiện.

07:25 — Đã đến lúc bắt đầu khởi mê. Bạn tiêm 40 mg lidocaine, một loại thuốc gây tê cục bộ, vào IV để giảm cảm giác nóng rát do propofol có thể gây ra. Sau đó, bạn tiêm 20 ml (200 mg) propofol vào IV. Propofol là một chất lỏng màu trắng đục biến mất khỏi đường IV khi nó đi vào tĩnh mạch trên cánh tay của bệnh nhân. Trong vòng 20 – 30 giây bệnh nhân bất tỉnh. Bạn cho bệnh nhân thở oxy trong hai lần thở qua mặt nạ để chứng minh rằng đường thở thông thoáng và thông thoáng, sau đó bạn tiêm 4 ml (40 mg) thuốc tê liệt rocuronium vào đường tĩnh mạch. Bạn tiếp tục thông khí cho bệnh nhân qua mặt nạ khi bệnh nhân bị tê liệt và không thể tự thở.

Ống nội khí quản mũi

Phẫu thuật này yêu cầu một ETT chuyên dụng đi qua mũi, đi qua phía sau cổ họng, sau đó đi giữa các dây thanh âm vào khí quản. Bạn rời mask mặt để bác sĩ phẫu thuật có thể nhét những miếng bông tẩm thuốc tê cục bộ vào mỗi lỗ mũi. Khi tất cả hoạt động twitch cơ không còn thấy trên máy theo dõi dây thần kinh mặt, bạn đưa ống thở mũi, được tráng một lớp thạch bôi trơn, vào lỗ mũi bên phải. Bạn đưa ống qua mũi cho đến khi đầu ống xuất hiện trong khoang miệng. Tại thời điểm này, bạn đưa ống soi thanh quản có đèn vào miệng bệnh nhân, quan sát dây thanh và đẩy ETT từ bên ngoài mũi qua dây thanh vào khí quản. Bạn sử dụng một ống tiêm để bơm không khí vào bóng bay ở đầu xa của ETT, và kết nối đầu gần nhất của ETT với các ống mềm trên máy gây mê của bạn. Bạn thổi phồng phổi thông qua hệ thống thở và lắng nghe bằng ống nghe để ghi lại âm thanh hơi thở thích hợp ở cả phổi trái và phổi phải. Bạn bật máy hóa hơi gây mê để cung cấp khí Sevoflurane nồng độ 1,5% cho bệnh nhân. Bạn nhắm mắt bệnh nhân lại để họ không bị khô khi gây mê toàn thân.

Tiếp theo, bạn mở khóa giường để nó có thể xoay 180 độ, sao cho bạn ở gần chân bệnh nhân và bác sĩ phẫu thuật có phần đầu giường cho riêng mình.
Trong khi bác sĩ phẫu thuật, điều dưỡng và kỹ thuật viên chuẩn bị vết mổ cho bệnh nhân, bạn cho thuốc kháng sinh Kefzol (cephazolin) vào IV. Sau đó, bạn dành 10 phút cho EMR, ghi lại mọi loại thuốc bạn đã tiêm và tất cả các quy trình bạn đã thực hiện.

Phẫu thuật hàm trên

08:00 — Phẫu thuật bắt đầu. Bạn chuẩn độ độ sâu của thuốc gây mê để phù hợp với mức độ kích thích phẫu thuật. Bạn làm điều này bằng cách theo dõi huyết áp và nhịp tim, đồng thời sử dụng nhiều loại thuốc IV để giữ cho các dấu hiệu sinh tồn không bị chênh lệch quá cao hoặc quá thấp so với các giá trị trước khi phẫu thuật.

08:30 – cuối cùng bạn cũng có thể ngồi xuống. EMR tự động nhập các dấu hiệu sinh tồn từ máy theo dõi bệnh nhân vào hồ sơ bệnh án. Bạn cảnh giác về quy trình phẫu thuật, IV truyền vào bệnh nhân, máy thở và thuốc gây mê dạng hít và tiêm được sử dụng. Vào những thời điểm nhất định trong cuộc mổ, khi bác sĩ phẫu thuật đang cưa vào xương mặt, anh ta sẽ yêu cầu bạn hạ huyết áp của bệnh nhân để giảm thiểu chảy máu từ xương. Bạn làm điều này bằng cách thêm thuốc chống tăng huyết áp vào tĩnh mạch, và/hoặc bằng cách nâng cao mức độ của các loại thuốc gây mê toàn thân. Khi gần kết thúc trường hợp đầu tiên này, bạn đăng nhập vào trường hợp thứ hai trong danh sách gây mê của mình trên EMR và bắt đầu thu thập thông tin và tài liệu EMR như bạn đã làm đối với trường hợp đầu tiên của mình.

11:30 — Ca phẫu thuật kết thúc. Bạn giám sát việc xoay bàn mổ 180 độ để đầu và đường thở của bệnh nhân lại tiếp giáp với thiết bị gây mê. Bạn ngừng tất cả các loại thuốc mê và đợi bệnh nhân tỉnh lại. Quá trình này có thể mất từ 5 đến 15 phút và là khoảng thời gian nguy hiểm tiềm ẩn. Giống như hạ cánh máy bay, bạn cần bệnh nhân tỉnh lại một cách trơn tru, không bị gián đoạn các dấu hiệu sinh tồn. Quan trọng nhất là bạn cần anh ấy thở an toàn qua khuôn mặt và đường thở mới được sửa sang lại.

11:40 — Bệnh nhân mở mắt. Bạn tháo ETT ra và đặt lại mặt nạ dưỡng khí lên mũi và miệng của anh ấy. Khi bạn đã xác nhận rằng anh ấy đang tự thở an toàn, bạn lại gọi xe đẩy. Cùng với người hộ lý, điều dưỡng và bác sĩ phẫu thuật, bạn đẩy bệnh nhân trở lại băng ca và bắt đầu chuyển anh ta ra khỏi phòng mổ.

Đơn vị chăm sóc sau gây mê

11:45 — Bạn đẩy băng ca vào Đơn vị Chăm sóc Sau khi Gây mê (the Post Anesthesia Care Unit-PACU) và vào một giường do một điều dưỡng (CRNA) khác trông coi và một dàn máy theo dõi các dấu hiệu sinh tồn khác. Bạn và điều dưỡng kết nối bệnh nhân với cùng một màn hình mà bạn đã sử dụng trong phòng mổ và ghi lại rằng các dấu hiệu sinh tồn nằm trong giới hạn an toàn. Sau đó, bạn đưa cho điều dưỡng một báo cáo bằng lời về các vấn đề y tế trước khi phẫu thuật của bệnh nhân và các chi tiết phẫu thuật và gây mê thích hợp. Bạn tiếp tục đến phòng biểu đồ, nơi bạn đăng nhập lại vào EMR và hoàn tất việc ghi lại tất cả dữ liệu từ thuốc gây mê. Trong suốt thời gian bệnh nhân đang hồi phục trong PACU, điều dưỡng tuân theo các y lệnh mà bạn đã viết và bạn chịu trách nhiệm về sự an toàn và sức khỏe của bệnh nhân. Y tá của PACU sẽ gọi cho bạn nếu có bất kỳ câu hỏi hoặc vấn đề nào.

11:55 — Bạn tìm bữa trưa ở đâu đó. Tại bệnh viện thường không có nhà ăn riêng của bác sĩ, và không có đủ thời gian để xếp hàng chờ đợi ở nhà ăn thông thường. Bạn có thể mang theo một chiếc bánh sandwich từ nhà, hoặc bạn có thể sống bằng các thanh protein, bánh mì tròn, chuối hoặc một ít sữa chua mà bạn tìm thấy trong phòng chờ của phòng mổ. Đối với các bác sĩ gây mê, khoảng thời gian giữa các ca phẫu thuật là khoảng thời gian mà các bác sĩ phẫu thuật, điều dưỡng và phòng mổ trống đang chờ bạn làm mọi việc trở lại. Không thể tiến hành phẫu thuật mà không gây mê, vì vậy thời gian giữa các ca của bạn sẽ được giảm thiểu. Trong một số mô hình chăm sóc gây mê, điều dưỡng gây mê đã đăng ký được chứng nhận (CRNA) có thể cho bạn nghỉ trong khi gây mê hoặc giữa các ca.

12:25 — Bạn gặp bệnh nhân thứ hai của mình và thực hiện lại các bước được nêu bắt đầu từ 07:00 ở trên một lần nữa.
Tùy thuộc vào độ dài của danh sách gây mê của bạn, bạn có thể kết thúc sau 14 giờ (một ngày 7 giờ) hoặc bạn có thể hoàn thành sau 17 giờ (một ngày 10 giờ) hoặc nếu bạn đang trực thì bạn có thể làm việc cả đêm, cho đến 07:00 sáng hôm sau. Tin tốt là tiền lương của bạn tỷ lệ thuận với khoảng thời gian, số lượng và độ phức tạp của các trường hợp bạn làm. Khi bạn trực ca đêm với tư cách là bác sĩ gây mê, bạn thường sẽ được nghỉ hoàn toàn vào ngày hôm sau.

Trung tâm phẫu thuật cấp cứu Ambulatory Surgery Center

Vào một số ngày nhất định, bạn có thể làm việc tại trung tâm phẫu thuật cấp cứu ngoại trú (Ambulatory Surgery Center – ASC) thay vì tại bệnh viện. Tại ASC, các thủ tục phẫu thuật đơn giản hơn và các vấn đề y tế được sàng lọc trước để không cho phép bệnh nhân bị bệnh. Nhiều ASC không có EMR và việc lập biểu đồ được thực hiện bằng cách viết trên giấy bằng bút bi, ít tốn thời gian hơn so với các hệ thống EMR chậm chạp và đắt tiền hiện tại được sử dụng tại các bệnh viện. Trong một ngày ASC, bạn có thể thực hiện một lần gây mê trong 8 giờ hoặc bạn có thể thực hiện tám lần gây mê trong 1 giờ. ASC thường cung cấp thức ăn cho nhân viên và bác sĩ của họ, và bạn sẽ hoàn thành vào thời điểm hợp lý và có thể đoán trước được, thường là từ trưa đến 17:00.

Cảm xúc của bạn như thế nào trong ngày làm bác sĩ gây mê?

Nó phụ thuộc vào mức độ kinh nghiệm của bạn. Ngay cả các bác sĩ gây mê kỳ cựu cũng gặp khó khăn trong quá trình gây mê và đặt ống thở. Giai đoạn duy trì thuốc mê, trong thời gian giữa cuộc phẫu thuật, hầu hết thời gian ổn định có thể đoán trước được. Bạn đang buồn chán trong khoảng thời gian này? Không có khả năng, vì quy trình phẫu thuật đang diễn ra đủ, ảnh hưởng của nó đối với sinh lý của bệnh nhân và dược lý mà bạn đang sử dụng. Kết thúc mỗi ca phẫu thuật lại một lần nữa làm tăng mức độ cảnh giác và lo lắng của bác sĩ gây mê cho đến khi bệnh nhân được chuyển đến PACU một cách an toàn.

Một số trường hợp căng thẳng hơn những trường hợp khác. Phẫu thuật cấp cứu, bệnh nhân ở độ tuổi quá cao (rất trẻ hoặc rất già), phẫu thuật chấn thương, phẫu thuật tim, phẫu thuật phổi, và phẫu thuật thần kinh là một trong những căng thẳng nhất. Bản thân các bác sĩ gây mê thực hành các chuyên khoa phụ này thường là những người nghiện adrenaline và thích thử thách với những ca khó hơn.

Sau ngày làm việc, bạn sẽ lái xe về nhà và tận hưởng một buổi tối tự do. Thông thường, bạn sẽ không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào liên quan đến bệnh nhân trong ngày. Sau khi bệnh nhân rời khỏi PACU mà không có biến chứng, sẽ không có bất kỳ vấn đề nào tiếp diễn đối với bác sĩ gây mê. Vì những lý do này, gây mê thường được coi là một chuyên khoa y tế về “lối sống chất lượng”. Tôi đồng ý. Các buổi tối và cuối tuần của bạn thường rảnh trừ khi bạn đang gọi, điều này làm cho việc gây mê trở nên hấp dẫn.

Vào mỗi buổi tối làm việc, bạn sẽ nhận được danh sách của mình cho các trường hợp của ngày hôm sau. Trong thực tế của chúng tôi, chúng tôi gọi điện cho từng bệnh nhân vào đêm hôm trước để xem xét các câu hỏi thiết yếu. Hy vọng sau đó bạn có thể đi ngủ khi bạn muốn.

Trong sự nghiệp của mình, tôi đã có một vài đêm mà những ca khó của ngày hôm sau khiến tôi lo lắng hoặc băn khoăn. Những mối quan tâm và lo lắng có thể dẫn đến chứng mất ngủ, một yếu tố gây căng thẳng không phổ biến đối với bác sĩ gây mê đang hành nghề. Bạn có thể lo lắng về việc gây mê thay van tim cho một phụ nữ 80 tuổi, phẫu thuật cổ họng cho một người đàn ông nặng 340 pound hoặc danh sách những đứa trẻ 3 tuổi bị ngưng thở khi ngủ do tắc nghẽn đang được cắt amidan.

Nghề gây mê không dành cho những người yếu tim. Những sai lầm hoặc phức tạp trong chuyên môn của chúng tôi có thể dẫn đến kết quả xấu chỉ trong vài phút. Điều đó nói lên rằng, nghề gây mê là một đam mê trọn đời hấp dẫn và phức tạp, trong thời gian đó bạn có thể giúp hàng chục nghìn bệnh nhân phẫu thuật một cách an toàn.

SƠ LƯỢC LỊCH SỬ CỦA ĐIỀU DƯỠNG GÂY MÊ

(Đây là bài viết tổng hợp về lịch sử phát triển song hành của Điều dưỡng gây mê và Bác sĩ gây mê, dựa trên các nguồn về lịch sử gây mê Hoa kỳ để tham khảo).

Điều dưỡng chuyên nghiệp được phát triển vào những năm 1850 và phần lớn được ghi nhận cho những nỗ lực của Florence Nightingale trong Chiến tranh Krym. Các điều dưỡng bắt đầu sử dụng thuốc gây mê trong khoảng thời gian này. Điều dưỡng và điều dưỡng gây mê đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc chăm sóc những người lính bị thương trong Nội chiến Hoa Kỳ. 150 năm trước, việc gây mê tốt nhất chỉ là một kỹ năng thô sơ không có sự giám sát nào ngoại trừ một ngón tay bắt mạch và một nỗ lực quan sát các kiểu thở và màu da của bệnh nhân.

Alice Magaw là điều dưỡng gây mê nổi tiếng nhất của Thế kỷ 19. Sinh ra ở Coshocton, Ohio vào năm 1860, cô theo học trường điều dưỡng ở Chicago và cuối cùng trở thành y sĩ gây mê cho cả hai anh em nhà Mayo ở Rochester, Minnesota. Năm 1899, cô trở thành điều dưỡng gây mê đầu tiên xuất bản một bài báo khoa học cho tờ Northwestern Lancet. Cô ấy nổi tiếng là bậc thầy về ether hở và Bv Charles Mayo mệnh danh cô ấy là “Mẹ gây mê”. Cô đã thực hiện hơn 14.000 cuộc gây mê mà không có trường hợp tử vong nào được ghi nhận. Đây là một thành tích đáng chú ý do thời ấy thiếu sự theo dõi và các kỹ thuật, thuốc men và công nghệ tiên tiến để giúp giải cứu bệnh nhân khỏi bi kịch sắp xảy ra. Bởi vì cô ấy không phải là Bác sĩ, nên các bác sĩ gây mê vẫn không biết về những đóng góp của Alice Magaw.


 
Đào tạo Bác sĩ gây mê chính thức, hàn lâm được phát triển sau đào tạo gây mê cho điều dưỡng. Bác sĩ Ralph Waters là người thành lập khoa gây mê chính thức đầu tiên ở Madison, Wisconsin vào năm 1927. Ông đã thành lập chương trình gây mê nội trú đầu tiên ở Hoa Kỳ, và các học viên của ông lan rộng khắp Hoa Kỳ và thường được gọi là The Water Babies (những đứa trẻ của Water). Ralph Waters muốn đưa thuốc gây mê trở lại với lĩnh vực hành nghề của bác sĩ, chứ không phải như mục đích chủ yếu của nó cho đến thời điểm đó – hành nghề của điều dưỡng.

Trước khi chương trình của Waters được tạo ra, Agnes McGee, điều dưỡng gây mê, đã thành lập chương trình giáo dục đầu tiên về thuốc gây mê tại Bệnh viện St. Vincent ở Portland, Oregon vào năm 1909. Đó là một khóa học 6 tháng về giải phẫu, sinh lý học và dược lý liên quan đến thuốc gây mê. Từ năm 1912 đến năm 1920, 19 trường gây mê do điều dưỡng hướng dẫn đã được mở. Rõ ràng là các điều dưỡng đã đi đầu trong việc hướng tới giáo dục chính thức về gây mê từ rất lâu trước các bác sĩ gây mê.

Agnes McGee nhận giải thưởng cho những đóng góp của cô cho điều dưỡng gây mê năm 1953.

Trong khi đó, bên kia Đại Tây Dương, gây mê đã phát triển trong môi trường học thuật ở Scotland. Ngài William Macewen, một bác sĩ phẫu thuật làm việc tại Glasgow, đã đi tiên phong trong các nỗ lực về kỹ thuật vô trùng, phẫu thuật thần kinh và phẫu thuật chỉnh hình. Dr Macewen đã nhận ra sự cần thiết phải đào tạo chính thức các bác sĩ về việc sử dụng thuốc gây mê và một trong những chứng chỉ được biết đến đầu tiên được trao cho các bác sĩ hoàn thành khóa đào tạo về gây mê đã được trao cho một sinh viên phẫu thuật tên là Broughton Head vào năm 1903.

Vào năm 1930, tại hội nghị hai năm một lần của Hiệp hội Điều dưỡng Hoa Kỳ, Agatha Hodgins đã trình bày một bài báo đề xuất tổ chức các điều dưỡng gây mê thành một “cơ quan thống nhất và hành động”. Năm sau, vào năm 1931, Hiệp hội Điều dưỡng Gây mê Quốc gia (the National Association of Nurse Anesthetists-NANA) được thành lập vào ngày 17 tháng 6, tại Cleveland, Ohio (Sau này trở thành Hiệp hội Điều dưỡng Gây mê Hoa Kỳ the American Association of Nurse Anesthetists hoặc AANA.).

Các chương trình CRNA nhận ra sự phức tạp ngày càng tăng đối với việc cung cấp dịch vụ chăm sóc gây mê và việc đào tạo điều dưỡng gây mê là ưu tiên hàng đầu kể từ khi thành lập AANA. 
Mặc dù mãi đến năm 1952 mới được thực hiện, nhưng việc công nhận các chương trình giáo dục về gây mê cho điều dưỡng đã được thảo luận ngay từ năm 1934. Kỳ thi cấp chứng chỉ của AANA được tổ chức lần đầu tiên vào năm 1945, một chương trình giáo dục thường xuyên tự nguyện đã được phê duyệt vào năm 1969 và giáo dục thường xuyên bắt buộc có hiệu lực vào năm 1978.
Năm 1986 , bằng cử nhân điều dưỡng hoặc bằng cấp liên quan được yêu cầu để được nhận vào các chương trình điều dưỡng gây mê và đến năm 1998, tất cả các chương trình được yêu cầu phải ở cấp độ sau đại học, ít nhất phải có bằng thạc sĩ. 
Năm 2007, AANA đã thông qua một tuyên bố quan điểm hỗ trợ đào tạo tiến sĩ để đi vào thực tế vào năm 2025. AANA được hỗ trợ và lãnh đạo bởi những người tài năng, điều dưỡng được giáo dục tốt, có tư duy cầu tiến.

Còn Hiệp hội Bác sĩ Gây mê Hoa Kỳ (American Society of Anesthesiologists-ASA) hiện tại bắt đầu vào năm 1909. Ban đầu được biết đến với tên gọi Hiệp hội Bác sĩ Gây mê New York, tổ chức này đã trở thành Hiệp hội Bác sĩ Gây mê Hoa Kỳ vào năm 1936. Trong vòng 5 năm, cả điều dưỡng và bác sĩ đều nhận ra nhu cầu tạo ra một hiệp hội hình thức. Đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Điều không mấy thú vị bây giờ là xung đột liên tục giữa CRNA (certified registered nurse anesthetists-điều dưỡng gây mê đã đăng ký được chứng nhận) và Bác sĩ gây mê liên quan đến phạm vi thực hành, tính độc lập, giáo dục và tổ chức. Các điều dưỡng gây mê, trước khi sử dụng từ “được chứng nhận”, đã thực hiện hàng nghìn lần gây mê mà không có biến chứng. Họ tiếp tục làm như vậy trong môi trường thực hành hỗn hợp, môi trường độc lập và cho quân đội Hoa Kỳ. CRNA đang cung cấp dịch vụ chăm sóc chuyên nghiệp, xuất sắc cho bệnh nhân hàng ngày trên khắp Hoa Kỳ. Vấn đề này luôn nhức nhối mỗi khi CRNA cố gắng thay đổi luật của tiểu bang liên quan đến phạm vi hành nghề và/hoặc tính độc lập.

Tại Arizona, đã có một nỗ lực để cho phép các CRNA hoạt động độc lập, còn lập luận của các Bác sĩ gây mê rất đơn giản: họ không phải là bác sĩ. Đó là một ‘cuộc chiến trên sân cỏ’ và các Bác sĩ gây mê cảm thấy bị đe dọa. 

Thật không may, truyền thống không công nhận điều dưỡng gây mê bình đẳng đã dẫn đầu cuộc tranh luận trong một trăm năm. Năm 1916, Trường Gây mê Bệnh viện Lakeside đóng cửa sau mâu thuẫn với Hội đồng Y tế Bang Ohio về tính hợp pháp của các điều dưỡng thực hiện gây mê. Nó lại được mở cửa trở lại vào năm 1917… 

Chuyển tiếp một trăm năm tới những gì đã xảy ra gần đây ở Arizona. Đây là luật hiện hành: Điều dưỡng gây mê đã đăng ký được chứng nhận (CRNA) có thể sử dụng thuốc gây mê dưới sự hướng dẫn và có mặt của bác sĩ hoặc bác sĩ phẫu thuật liên quan đến việc chăm sóc bệnh nhân trước phẫu thuật, trong phẫu thuật hoặc hậu phẫu hoặc là một phần của quy trình do bác sĩ hoặc bác sĩ phẫu thuật thực hiện.

Điều này có nghĩa là ‘bác sĩ’ có thể là bác sĩ da liễu, nội tiết v.v. Luật hiện hành này không đề cập đến loại bác sĩ nào. Hầu hết thời gian, ‘bác sĩ’ tình cờ là một bác sĩ phẫu thuật.

Hãy xem xét tình huống này qua lăng kính mà nó phải được xem xét. Bằng cách nào đó, một bác sĩ không được đào tạo chính quy về gây mê giám sát một điều dưỡng đã được đào tạo về gây mê lại có thể chấp nhận được? Đây không phải là một người mù đang dẫn một người có thị lực 20/20 xuyên qua một khu rừng sao? 
(Tôi đã hành nghề gây mê được nhiều năm, và tôi chưa từng thấy một bác sĩ phẫu thuật nào quản lý đường thở, quản lý propofol, thuốc giãn cơ hoặc bật công tắc máy thở. Và bằng cách nào đó, những Bác sĩ này có khả năng nói cho CRNA biết phải làm gì trong trường hợp khẩn cấp gây mê?).

Trận chiến giữa Bác sĩ gây mê và CRNA rất đơn giản: CRNA không tham gia khóa đào tạo y khoa sau đại học chuyên sâu bốn năm hoặc tham gia các kỳ thi viết và vấn đáp của Hội đồng như BSGM (Ở Mỹ, mọi BS chuyên khoa đều phải học 4 năm để tốt nghiệp MD chung, sau đó tuỳ chuyên ngành phải học tiếp 4 năm nữa mới được cấp phép hành nghề). Đơn giản họ cho là không công bằng khi CRNA có thể được coi là ngang hàng về làm việc với Bác sĩ. Và thế là cuộc chiến vẫn tiếp tục.

Quan điểm chung về việc cung cấp dịch vụ chăm sóc tốt cho bệnh nhân là sự tập trung không ngừng vào mô hình nhóm. Không ai hành nghề y hoặc điều dưỡng trong môi trường chân không trừ khi họ thực sự là người hành nghề một mình trong môi trường văn phòng không có điều dưỡng. Tất nhiên, điều này không diễn ra trong phòng phẫu thuật của chúng ta hoặc các khu vực bên ngoài nơi chúng ta thực hiện gây mê, chẳng hạn như phòng thông tim, phòng chụp cộng hưởng từ hoặc các cơ sở cấp cứu.

Chúng ta nên cùng họp để thảo luận các vấn đề nổi bật liên quan đến chăm sóc gây mê, mô hình nhóm chăm sóc, nỗ lực tạo ra các nhà chăm sóc phẫu thuật, phòng khám tiền phẫu, mô hình nhóm chăm sóc hậu phẫu, mô hình quản lý cơn đau cấp tính tại nhà, v.v. Chúng ta có thể đạt được nhiều hơn nữa nếu, thay vì chiến đấu với nhau trong các cơ quan lập pháp, chúng ta nhận ra rằng tất cả chúng ta đều thuộc cùng một nhóm làm việc hướng tới một mục đích chung. Với tư cách là bác sĩ, chúng ta nên đặt cái tôi của mình sang một bên và hoàn toàn đón nhận tương lai cũng như ghi nhận những đóng góp của các đồng nghiệp điều dưỡng của chúng ta. Chúng ta có thể học được rất nhiều từ họ.

Ở Mỹ. Hội đồng Gây mê Hoa Kỳ cũng đã thay đổi các yêu cầu về chứng nhận, chẳng hạn phải tham gia chương trình Duy trì Chứng nhận Gây mê (Maintenance of Certification of Anesthesia), còn được gọi là MOCA. Các tổ chức mẹ như ASA, AANA và ABA đều nhận thấy rằng tất cả chúng ta cần phải thích ứng và duy trì giáo dục và đào tạo cập nhật. Chúng ta cần thực hiện bước tiếp theo sau nhiều thập kỷ và nhiều thập kỷ xung đột không cần thiết để xích lại gần nhau vì chúng ta đang ở cùng nhau.

Thật may, ở VN, điều dưỡng gây mê & BS gây mê làm việc theo Qui chế bệnh viện, được cập nhật từ Thông tư 13/2012/TT-BYT hướng dẫn công tác gây mê hồi sức – từ sự tham mưu, tư vấn của Hội GMHS VN (Điều 21) , nên vấn đề xung đột cơ bản cũng đã được giải quyết.